PHẦN I
XỨ SỞ THANH BÌNH CỦA VUA BIĐA
Chương một
TỪ THUỞ NÀO ẨY NHỈ?
CHUYỆN NÀY ẨY MÀ… NHƯNG KÌA…
Gió, gió bao giờ cũng thế, giống như người đàn bà dâm đãng đang thì sung sức, muốn bao trùm và lấy đi tất cả. Gió đang thở hồng hộc trên các ngọn cây và rền rĩ trong các cành hoa, vặn vẹo cành to và ve vuốt lá mềm. Người đàn bà chẳng giữ kín được điều gì và lan truyền đi khắp noi điều mụ biết. Gió cũng vậy. Tiếng trống từ đâu nhỉ, trên trời cao roi xuống, hay từ kinh thành Ti Thu, noi nhà vua Biđa đang trị vì? Tiếng trống rồi tiếng chuông, tiếng trống trầm tức ngực, tiếng chuông lảnh lót chói tai. Gió mang đi tất, đến mọi noi, mọi chốn, luồn ra đồng cỏ bao la, lách qua rừng rậm thâm u, vượt lên núi cao, và lọt vào mọi vành tai.
Thằng Da ngóc đầu dậy, nó chống tay, nghiêng mặt hướng vành tai rách của nó ra ngoài. Đêm vần tối âm u, mà sao đất tròi náo nức thế. Chiếc lều bé nhỏ, hôi hám của thằng Da ở tận góc đồi này mà cũng nghe thấy tất cả sự náo nức này ư! Đôi môi nó động đậy, xòe ra một hình tròn xộc xệch giống như nụ cưòi, gần như cái mếu. Ô, cưòi hay mếu thì có gì quan trọng ở thằng Da vì nó là một thằng điên. Cả kinh thành Ti Thu, cả xứ sở Ti Thu mênh mông chẳng ai biết bà mẹ nào đẻ ra nó, nó từ đâu tới. Chỉ biết
thằng Da có lâu lắm rồi, vẫn khuôn mặt dài như trái dưa gang, nhăn nhúm như cái đệm da đã quá cũ. Với đôi môi khô khốc, cái tai dài sứt sẹo, thân hình không khéo như tia chớp phủ trong lá cây, nó như đứa con vô tình kết qua sự chung đụng của bầu tròi trong cơn giông tố vói mặt đất sần sùi vào một đêm động tình đầu xuân.
Thằng Da quờ tay cầm lấy chiếc bình đất đặt ở ngay phía trên đầu nó. Người ở kinh thành Ti Thu bảo khi nào chiếc bình của thằng người điên mở tung ra thì cả thế gian sẽ sụp đổ. Thằng Da nhiều lần cất giọng khàn khàn đứt quãng hát như để báo động cho xứ sở.
«Bình cửa ta, có tới chín mươi loài rắn rết?
Có tới chín mươi chín giọt nước mắt chia ly, uất ức Có tới chín mươi chín mẩu dây thừng treo cổ Có tới chín mươi chín mũi dao rỉ đã đâm vào tim Có tới chín mươi chín màng trinh vừa bị phá Có tới chín mươi chín da đầu cửa các vị đại tướng
vừa chiến thắng
Có tới chín mươi chín…
Có tới chín mươi chín
Đợi đến khi có đủ một trăm ta sẽ mở ra
Đất này sẽ tan tành
Trời này sẽ vỡ vụn.
Thằng Da xiết vào ngực mình chiếc bình như người con trai ôm người con gái. Đôi môi nó lập bập hít hít vào khắp thân bình. Thằng điên ôm bình đứng dậy, một hồi trống nữa vang lên, một hồi chuông nữa réo lên, thằng Da ngoác mồm ra rồi thủng thẳng đi về phía kinh thành rạng sáng.
- A ha, vua Biđa hôm nay mở hội, ta sẽ tha hồ hứng máu, hứng nước mắt, hứng cả tiếng cười, tha hồ nhặt những mảnh khăn tang, những mẩu thịt thừa thối tha roi từ cái vết đâm, vết chém, nhặt xác những đứa trẻ do ngoại tình, do cưỡng hiếp mà sinh ra, nhặt cả tro tàn từ những mái nhà bốc cháy, và cả tàn hương, cánh hoa roi từ mồ mả. Ha, ha… hoa tưoi nguyên vẹn thì thom, hoa nát bét dưới gót chân thì thối.
Thằng Da ôm bình, vừa đi vừa hát. Bóng tối vỡ dần vì mặt tròi rực rỡ đã chớm lên, bóng tối càng rụng nhanh hon vì đèn, vì đuốc từ các bức tường thành Ti Thu đang cháy sáng rừng rực, ánh lửa của hàng vạn ngọn đèn bó đuốc cùng ánh sáng tròi rọi vào những lá cờ đỏ, cờ vàng phản lại sắc của lửa, màu của thép nung. Dân xứ sở Ti Thu cả đêm qua như không ngủ, từ các làng, các xóm, các tổng rầm rập kéo về, vui vẻ và náo nức. Vua Biđa đã ban lệnh rồi, phải vui, hôm nay phải vui, vui hết cỡ, vui thả cửa, để xứng với ngày hội khải hoàn, ngày hội chiến thắng. Phải tưng bừng, phải cưòi vang, phải hát to – xứ sở Ti Thu bách chiến bách thắng. Triều đại của vua Biđa – triều đại bậc nhất về sự quang vinh, giàu có, nhân ái tình thương và lẽ phải. Ngày hội hôm nay, các xứ sở láng giềng hãy nhìn xem mà kinh sợ, mà nể phục. Vua Biđa đã truyền Ti Thu không có kẻ nào nghèo đói, ốm yếu, bệnh tật, thanh thế Ti Thu khiến mọi kẻ thù phải run sợ! Mắt thằng Da mờ đi vì các quầng ánh sáng, tai nó ù lại vì muôn ngàn tiếng động.
- Vua đã ra, vua đã ra, vua Biđa vô địch đã đăng triều.
Tiếng thét vang trời làm thằng người điên giật mình co quắp, những búi lá trên người nó rúm lại, chiếc bình đất suýt roi, thằng Da ôm chặt hơn, miệng lầm bầm “vui lắm, vui lắm, bình của ta sẽ có đủ 100 loài hoa, có đủ”. Ánh sáng ban ngày đã chiến thắng ánh đèn, ánh đuốc. Nắng vàng xuộm trải một màng mỏng mảnh, gió làm rung rinh không gian, từng đoàn người hớn hở, náo nức như sóng, như bão ào tới, họ hô họ hét, họ tung hô “Vua, vua, vua Biđa vạn tuế, vạn vạn tuế”. Thằng người điên bị đoàn người lướt qua, bẹp đi dưới hàng vạn bước chân. Nó lồm cồm bò, và mê mải nhặt. 0, sao lại có nước mắt, sao lại có thỏi vàng roi nhiều thế này. Đoàn người trôi qua hết, vượt lên. Trong khi chờ một đoàn khác đi qua, thằng Da nhơ nhớp bẩn thỉu, rách nát hiện rõ trên mặt đất trống. Thằng Da chưa kịp nhìn lên, thì có tiếng quát to:
- Sao lại thế kia, dọn nó đi chứ!
Thằng Da lập tức được nâng bổng lên, xồng xộc bay ra khỏi bãi đất rộng mông mênh, rồi ngưòi vác ném nó xuống. Thằng Da quằn ngưòi, ôm chặt lấy chiếc bình, nó mở to mắt và nhận ra ngưòi vừa vác nó là một vệ sĩ cao lớn, có đôi mắt như sao, có làn da đỏ hồng như lửa. Đôi mắt mở to óng ánh nhìn nó, vệ sĩ quát:
- Thằng điên nằm im đấy.
Chương hai
Vua Biđa cúi nhìn trăm họ. Trăm họ ngửa đầu nghển cổ ngưỡng mộ thiên tử của mình. Trăm họ rộn ràng, ào ạt như sóng, lòng thành kính ở trăm họ cũng đang là sóng, nghìn người khóc vì vui, vạn người cười vì sướng. Sao lại không sướng không vui khi cả đất nước này vừa thoát khỏi con can qua ghê gớm, nanh vuốt kẻ thù vừa cháy vụn tan tành. Mười năm giặc giã, 3600 ngày đêm lo sợ, thảng thốt, máu bất ngờ chảy, đầu thình lình roi, con xa mẹ, vợ xa chồng. Thế mà nhờ có vua, tất cả đều trở lại bình yên. Trăm họ đều nghĩ thế, dù họ biết vua chẳng một ngày ra trận, vầng trán uy nghi của ngài chẳng vương một chút khói đạn, một vết bùn, mông ngài đâu có chai lên vì sự cọ sát của yên ngựa. Và trăm họ cùng chằng ngờ, giặc giã, can qua, đao đưa kiếm lại cũng bởi tại thiên tử nọ tranh vương miện của thiên tử kia. Còn trăm họ, như cỏ trên đồng nội, chẳng có vó ngựa cuộc chiến nào không giày xéo lên: như cây cội trên ngàn, không cơn gió giao đấu nào không lướt tới. Dân chỉ biết cấy biết cày, dân coi cái ăn làm vua, vị thiên tử nào khôn thì bò quanh cái ăn đó mà dựng nghiệp, mà tán tụng, mà xỏ mũi dân. Sức dân xây nên kinh thành này, cho vua ở, dựng lều con cho mình trú, sức dân cụm lại để đuổi giặc, xác con dân roi xuống để lát đường cho quan, cho lính, nhưng đó là hồng phúc, là công lao của thiên tử… Vua Biđa vẫy tay, một giọng rền vang như sấm từ trời cao vọng xuống.
- Hãy lắng nghe.
Quân sĩ nhắc lại như triều đổ:
- Hãy lắng nghe.
Trăm họ cấu chí nhau “Hãy lắng nghe”.
Khuôn mặt vua rạng ngời, vua đưa mắt nhìn khắp lượt các triều thần, các ngài quan văn xúng xính cân đai, cánh mũ rung rung, ngọc ngời lấp loáng; các đại tướng, mặt mũi vài vị hốc hác, áo giáp tề chỉnh cứng nhắc. Vua dừng mắt hoi lâu noi vị đại tướng Vu Gia – danh tướng bậc nhất của ngài. Đôi mày rậm của thiên tử nhíu lại, có một con sóng nhỏ gợn trong lòng thiên tử. Đứng kề ngay cạnh Vu Gia, là vị tể tướng Than Nga – một đại thần, danh trùm thiên hạ, nếu không có họ trong cuộc chiến qua… Vừa quay đầu lại, chìa bàn tay ngọc của mình đón tờ bố cáo do quan Ngự Lâm đưa cho. Ngài vừa định hắng giọng đọc thì công chúa Bana bất chợt từ phía sau tiến lại:
- Cha oi!
- Kìa công chúa, sao các khanh để công chúa gọi ta như vậy?
- Kệ con cứ gọi thế. – Công chúa Bana túm lấy tay áo rồng của vua cha lắc lắc. – Cha phải gọi anh lính kia lên đây với con đi, con thích anh ấy lắm…
- Lẻ nghi đại thần đâu? – Vua Biđa cố giằng khỏi tay con gái, miệng truyền.
- Tâu bệ hạ, có hạ thần đây ạ.
- Sao người dám lơ là công việc để công chúa xử sự không xứng dòng dõi lá ngọc cành vàng thế này?
- Mặc kệ con, con chẳng cần gì cả, cứ gọi anh lính lên đi, nếu không con gào lên đây này.
Vua cau mày lại nhìn con gái, các đại thần, đại tướng suýt phì cưòi nhìn công chúa. Ở triều đình này có ai kể cả thiên tử dám cưỡng lại ý muốn của công chúa Bana – Vì nàng là con duy nhất của thiên tử, và hon cả vị trí cao quý đầy quyền lực đó, nàng lại quá đẹp. Năm nay Bana tròn mười sáu tuổi. Đôi lông mày đen như cánh quạ luôn rập rờn trên đôi mắt nửa giống bồ câu, nửa giống chim ưng, ngủ thì thôi, thức dậy là mở to đưa ánh mắt sắc như dao vào khắp noi, để tìm tòi, khám phá một điều gì đấy dường như rất thú vị nhưng còn mơ hồ trong đầu của công chúa. Đôi môi nàng đỏ rực như than hồng trong lò luyện kiếm lúc nào cũng mấp máy. Nàng muốn nói, muốn hỏi đủ điều, nhưng điều nàng tò mò nhất là làm thế nào để con ngưòi sinh ra. Chính vì thế, nàng rất thích thú khi xem chim bồ câu móm mỏ truyền hoi. Có thể vì sự thích thú đó nên mói 16 tuổi eo nàng đã mây mẩy như bắp chuối, bụng nàng đã nhỏ thon như bụng ong, và cặp đùi nàng thì dài và chắc. Thực ra sự phát triển của cơ thể Bana chỉ là sự kế thừa của dòng vua Biđa, khi ông nội của công chúa là gã lái đò và đục đá bên con sông đục ngầu chảy xiết dưói chân núi Ba Đỉnh. Từ khi lên ngôi, vua thỉnh thoảng cũng nhớ đến việc dạy dỗ đứa con duy nhất của mình, nhưng chính bản thân vua cũng không hiểu hết các lễ nghi của triều chính; và của ngưòi làm vua, lại thêm giữa thòi buổi giặc giã bận bịu nên tất cả việc bảo ban, rèn giũa con gái, vua đều giao cho Lẻ nghi đại thần
- nguyên là một ông thầy đồ học hành dở dang không đủ chữ để
vác lều chõng len vào khoa cử, ngưòi láng giềng từ thuở hàn vi của thiên tử. Lễ nghi đại thần có tên tục là cẳm, khi được phong quan đã cố tìm được trong vốn chữ ít ỏi của mình, ra một cái tên là Quang Nhật, ý là ánh sáng mặt tròi. Thỉnh thoảng nhìn công chúa, Lễ nghi đại thần lại tấm tắc “đùi ra đùi, mông ra mông”. Công chúa biết sức mạnh của mình, càng gào to lên, đến nỗi, Lễ nghi đại thần đành phải tâu:
- Xin bệ hạ chấp thuận lời thỉnh cầu của công chúa.
- Sao? – Mắt vua quắc lên. – Thì gọi thằng kia lên.
- Vâng, tâu bệ hạ, nó là con lão Mít đan lưới ở xóm Đồn, thuở xưa đã từng đi với…
Nghe giọng thì thầm của Lẻ nghi đại thần, vua phẩy tay.
- Thôi, thôi, ta biết rồi, dẫn công chúa xuống, gọi thằng kia lại, cho chúng choi với nhau để ta còn… À này, nhớ trông kỹ chúng nó nhớ?
- Bẩm vâng.
Công chúa Bana chưa kịp nghe hết lời của vua cha, thích thú luồn qua đám đông các đại thần chạy đi, làm Quang Nhật đại thần hốt hoảng, hổn hển chạy theo. Vua tặc lưỡi nhìn hút hai thầy trò, cố nén tiếng thở dài, căng rộng tờ bố cáo đọc to.
‘Ta đây, vốn dân tung hoành khắp sơn hà, thuở cơ hàn từng nằm gai, nếm mật, gặp buổi đao binh, giặc giã. Đất của ta, sông của ta, cây của ta, lá của ta… Nhờ oai thần, hồng phúc của tổ tiên ta nên…”.
N.H