Chương ba
Vua Biđa vừa dứt lời thì tiếng trăm họ sôi lên rổn rảng như cái bụng vĩ đại của thiên nhiên gặp ngày ăn phải của ôi. Nghe từng lời thiên tử mà thấm, thấm từng lời thiên tử để hiểu công lao trời biển của ngài. Ngài còn chói sáng hơn cả vầng dương đang chói chang, rực rỡ trên kia, ngài ấm hơn cả một trăm cái chăn, một nghìn lò sưởi và ngài cũng đáng sợ và nghiêm khắc hơn cả địa ngục, chẳng thế mà ngài đã chiến thắng tất cả, đám giặc nhỏ, lũ giặc to chỉ còn là cỏ mục dưới chân người. Còn bây giờ, cánh tay ngài đang chỉ thẳng về phía mặt trời lên. Ôi, lũ dân đen cứ nhìn cánh tay ấy mà hiểu rằng – sau giặc giã là đến đời thịnh trị của đất nước Ti Thu giàu đẹp này, đuổi giặc hung tàn đi được, thì ấm no là cái gì mà không làm được. Dưới triều vua Biđa hùng mạnh, người người no ấm, nhà nhà đầy đủ. Tướng quân Vu Gia chưa thoát khỏi cơn mệt mỏi sau những trận đánh kéo dài, và những đêm thức trắng bàn mưu tính kế, nhìn dáng cánh tay vua, đại tướng lẩm bẩm với viên tướng bên cạnh.
- Vua Biđa là một con người liều lĩnh. Chết. Tôi nhầm một con người dũng cảm.
Tể tướng Than Nga cau mặt khi nhìn cánh tay của vua, tự nhủ:
- Vua Biđa hơn ta ở cái động tác thuyết phục dân chúng.
Thằng Da từ đâu văng ra giữa bãi đất rộng kêu tướng lên:
- Thiên tử oi, chúng con cần ăn, ăn mới sống được.
Tiếng nói thằng ngưòi điên to thật. Kẻ đói nào gào cũng to vậy, tiếng đòi ăn muốn át cả tiếng vua, liền sau tiếng của Da là một lũ ăn mày, quần áo rách rưới từ đâu ồ ồ kéo tói xung quanh thằng Da. Thằng Da tay ôm bình đất, cố vươn cái thân thể xanh lè vì phủ kín lá cây của nó trên cái nền xám xịt của đám đông lũ ngưòi đói khát. Trông nó giống như thần thổ địa ban phát nước thần cho hạ giói. Dân chúng vốn thích trò vui, nên mặc dù đang nghiêm trang uống lòi vàng ngọc của thiên tử, mặc dù cũng thoáng một chút chạnh lòng trước tiếng kêu của kẻ điên, nhưng lập tức nhận ra thứ tiêu khiển đủ sức làm dịu đi con sốt của lòng ngưỡng mộ. Những cơ mặt căng cứng, những thân ngưòi đẫn đờ vì giờ phút linh thiêng bỗng nhũn ra: đám đông à lên, rồi phá ra cười. Vua cau vầng trán đen của con nhà thuyền chài, đục đá. Sấm sét tóe lửa trong bụng ngài, giọng vua rít lên:
- Láo, láo, kẻ nào dám bầy ra trò kia? Lẻ khải hoàn đã hết phần nghi thức đâu mà đã đưa trò vui vào.
- Tâu bệ hạ, đó không phải là trò vui.
- Thế thì là cái gì? – Vua quay lại nhìn viên cận thần ngu dốt, một kẻ từng đánh đáo hồi nhỏ với vua.
- Tâu bệ hạ, đó là lũ ăn mày ạ.
- Ăn mày? Ngưoi nói thật láo. Đất nước, giang sơn của ta mà lại có ăn mày? Triều chính ta trị vì sao lại có ăn mày, và nhất là trong ngày lễ quang vinh này, ăn mày ở đâu? Đao phủ đem chém tên loạn ngôn này đi.
Một tràng “dạ” ran. Hai tên đao phủ mặt đen cao lớn từ đâu xộc tới, vươn hai cánh tay dài phủ áo đen tóm lấy viên cận thần.
- Khoan đã.
Tướng quân Vu Gia giơ tay cản:
- Tâu bệ hạ, lũ người đó đúng là ăn mày đấy ạ.
- Cả khanh cũng dám nói thế sao?
- Sự thật thì khó giấu lắm, tâu bệ hạ.
- Thế triều chính này là cái gì. Đôi mắt vua long lên, phát ra muôn ngàn tia lửa, ít có kẻ nào dám nhìn vào mắt vua lúc đó. Dân xứ sở Ti Thu bảo, vua của họ oai hùng, vua của họ mạnh vì có đôi mắt đó. Vua đấm tay xuống bệ đá.
- Các khanh nói mà không biết nghĩ. Không nói làm gì các nước láng giềng, mà cả các lãnh thổ cách xa ta hàng tháng ngựa phi, sau chiến thắng vang lừng của ta, chỉ nghe tên Ti Thu này đã bịt tai, nhắm mắt, xếp vây, thu giáp nép một bề. Ti Thu này là hùng mạnh, là bất khả xâm phạm, xứ sở vô địch này do ta trị vì, có lẽ nào lại có ngưòi không có ăn.
- Ha, ha, ha. Tôi có bữa nào được ăn no đâu. – Từ giữa bãi đất rộng, gã người điên giơ một tay lên, làm lũ người ăn mày càng mếu máo, rên rỉ, tiếng rên của họ tạo thành âm thanh rào rạo của các hòn đá sát vào nhau.
- Tâu bệ hạ, nó là thằng điên.
Vua Biđa quay đầu về phía người nói, khi ngài nhận ra viên cận thần đang bị hai đao phủ nắm tay định lôi đi, vua gật đầu, phẩy tay.
- Phải, khanh nói đúng lắm nó là thằng điên, thế thì phải giết nó đi.
- Tâu bệ hạ không được – viên cận thần run rẩy.
- Sao ta đã ra lệnh… lại chính mi dám chống lại?
-Thưa ngài, thằng điên có một cái bình, bàn dân thiên hạ đồn, nếu cái bình đó bật nút vỡ tung ra, thì cả xứ sở này, cả kinh thành này sẽ chết hết.
- Đến thế kia ư? Vậy thì đuổi nó đi, xua nó đi thật xa.
Vua Biđa căng tròn mắt, vươn người ra để nhìn cho rõ cái bình trên tay gã người điên.
- Ta không tin.
Chính lúc đó, từ sau đám đông dân chúng, công chúa Bana chạy vụt ra, theo liền nàng là gã vệ sĩ cao lớn gần như bị kéo xềnh xệch. Đằng sau hai người, Lẻ nghi đại thần xốc cao triều phục
hổn hển chạy theo.
- Xem này, xem này.
Giọng công chúa lảnh lót vang lên. Thằng Da nghe tiếng công chúa, ngoảnh lại. Nó giật mình nhận ra tên vệ sĩ có khuôn mặt vốn đã hồng hào giờ đây vì xấu hổ, vì phải chạy nhanh càng rực lên. Thằng Da hoảng hốt xốc bình chạy, cả lũ người ăn mày thấy thế cũng lao theo.
- Mất trò choi của em rồi, bắt đền chàng đấy.
Công chúa Bana áp chặt tay vào đôi má gã vệ sĩ lắc lắc, tên này nửa muốn giãy ra vì ngượng nghịu nửa muốn cố giữ mặt mình trong bàn tay thom phức của công chúa. Đầu gã loáng thoáng những ý nghĩa kỳ quặc. Lễ nghi đại thần Quang Nhật cố nhịn cười, bối rối hết nhìn lên chỗ vua đứng, lại nhìn xung quanh, mồm lẩm nhẩm:
- Bana, công chúa Bana.
- Kệ em, kệ em, đuổi theo bọn người kia bắt lại cho em.
Vua đang ngự trên cao, cáu kỉnh, ngài phẩy tay rồng truyền:
- Thôi, đêm nay ta sẽ lâm triều để phán xét việc này, trầm không ngờ, không thể ngờ…
Ngài quay lưng về phía trăm họ, vẫy hai vệ sĩ lại gần:
- Trẫm không muốn con gái trảm như thế kia, không được, không được, các khanh nhớ lấy.
Chương bôn
Ở cái tuổi mười sáu người ta làm cái gì cũng nhanh từ việc nghĩ đến việc đi. Công chúa Bana thoạt đầu rời khỏi bệ khán đài thì chạy, nhưng xiêm áo lòe xòe vướng víu cản bước, nàng bèn dừng lại vứt bớt những chiếc dây kim tuyến, xà tích ngoằn ngoèo. Sau đó nàng vận cạp váy lên, nàng xoải chân định chạy nhanh chợt phát hiện ra đôi hài vướng víu dưới chân, công chúa cúi xuống lột hài vứt sang một bên, rồi lao đi.
Ở cái tuổi sáu mưoi ngưòi ta làm cái gì cũng chậm, từ suy nghĩ đến bước đi, lễ nghi đại thần Quang Nhật lạch bạch đi theo công chúa. Ngài giận công chúa lắm, nếu như là con gái ngài thì ít ra cũng được nếm sáu cái roi dâu vào mông đít, đằng này nó lại là công chúa, công chúa là con vua, mà con vua gì cái thứ nó, vừa mói thấy giai là xoắn ngay lại, y như mèo hoang ngửi ra mùi cá nướng, ừ, cho nó chạy xuống, ngài phải đi theo là đúng rồi, nhưng là công chúa như nó, là đại thần như ngài, phải điềm đạm, phải trịnh trọng, trang nghiêm để dân đen, con đỏ nhìn thấy mà sợ. Đằng này, trong đám con dân kia, không phải ít những kẻ trước kia choi bòi quen thuộc vói ngài từ nhỏ, đàm đạo vói ngài từ thuở ngài chưa được gọi vào triều chăm sóc dạy bảo công chúa. Thì nay có dịp để họ trông thấy ngài. Thế mà, con ranh con, cũng tại mình đây, mình không đe nẹt nó cẩn thận. “Ỡi” nó vứt cái gì đấy. Lẻ nghi đại thần tiến lại, ngài cúi mình xuống. Trong lúc ngài nhận ra chiếc mũi hài có dính ba viên ngọc trai thì ngài cũng nhận thấy lưng mình độ này đau tợn, cái cúi này bất ngờ quá “khục”, “ừ khục lưng đây mà. Đại thần Quang Nhật cầm chiếc hài lên giữa tiếng cưòi ran ở bốn phía. Ngài đứng thẳng lên trừng mắt nhìn mọi ngưòi làm hai ba ngưòi định đến nhặt hộ ngài dừng lại, đứng chôn chân tại chỗ. Sao lũ dân đen ngu độn và liều lĩnh thế nhỉ. Chúng mày có biết, chỉ một viên ngọc trên chiếc hài công chúa Bana đã bằng gia tài cả nhà chúng mày, bằng sinh mạng của cả chúng mày, thì đây viên ngọc to nhất đây này, phải ngưòi thứ ba mói nhặt lên được, hai ngưòi thì đã..Ngài không muốn nghĩ tiếp, “giống cá mập ghê thật, chỉ một tợp y như ngưòi ta uống một hớp rượu, mà đã mất bay đi nửa ngưòi. Máu đỏ sầm loang trên mặt nước xanh..
- Này, công chúa đứng lại chờ lão với!
- Kệ ngài, kệ ngài.
Công chúa Bana ngoảnh lại, giọng lảnh lót vui vẻ, rồi chạy ào đi. “Con giời đánh” – Lẻ nghi đại thần rủa thầm, cố nhấc chân mình theo gót công chúa. “Con bé nhanh quá, nó lao vào đám đông, mọi người chưa kịp tránh ra nhường đường cho nó, đã mất hút trong đó”. ‘Tránh ra, tránh ra” ngài đại thần la bai bải khiến lũ con dân hốt hoảng đang lộn xộn tự động rẽ dần thành một khe nhỏ. Đại thần Quang Nhật loáng thoáng nhận ra những khuôn mặt quen thuộc. Ngài cảm thấy kiêu hãnh đến tột độ: “oai chưa, kinh khiếp ta chưa?” Trong khi ngài đang ngạo nghễ đi qua đám đông thì tai ngài nghe rõ tiếng “thầy đồ Cắm”, ngài dừng ngay lại đưa mắt nhìn mọi người để tìm ra kẻ nào vừa nói một cách hỗn xược, nhưng khuôn mặt các con dân đã lỳ ra trơ lạnh “hừ, láo thật”. Ngài quát to lên.
- Ta là lễ nghi đại thần Quang Nhật.
Quát xong, ngài muốn chứng kiến sắc mặt tái xanh, co rúm của bọn dân đen, thì bất ngờ có tiếng ai đó réo lên:
- Công chúa ôm… kìa.
Ngài đại thần giật mình quay lại, và hốt hoảng nhận ra, công chúa Bana đang ôm chằm chặp cánh tay khỏe mạnh của gã vệ sĩ. Dù được gọi vào triều đã lâu nhưng Quang Nhật đại thần như chúng ta đã biết, ngài chưa quên mặt gã vệ sĩ này, nó không phải xa lạ mà đích thị là thằng Ly Tri con nhà lão Mít đan lưới. Nó chóng lớn thật, và giống bố nó quá, cao lớn, khỏe mạnh, đỏ hồng rắn rỏi, cánh tay nó, ngài đưa mắt nhìn toàn bộ thân thể Ly Tri, ngài chợt nhìn thấy bàn tay khô héo nhăn nheo của mình, ngài bất ngờ cáu:
- Thằng kia, không được phạm thượng.
Vệ sĩ Ly Tri nghe tiếng đại thần, chuyển giáo sang tay khác ngẩng đầu lên, chiếc mũ trụ quẹt một luồng ánh sáng chói rực.
- Bẩm ngài, không phải do kẻ hèn mọn này…
- Do em đấy, em thích anh ấy.
Công chúa nói vừa dứt, có tiếng cười khích khích đứt quăng. Lễ nghi đại thần lại một lần nữa trừng mắt để tìm ra kẻ cười, hình như ở đâu thấp lắm. Ngài tiến lại, quát to:
- Bỏ ra, nam nữ thụ thụ bất thân, công chúa đã học.
- 0, thế sao hôm qua em gặp ngài đang ôm con hầu Hồng Tước của em, trông hay lắm, ngài lại bắt nó cởi…
- Thôi, chuyện nhơ nhuốc. Công chúa là ngọc cành vàng thì phải biết làm mình cao giá.
- Em là đứa con gái, em cũng là ngưòi cơ mà. Công chúa nói xong quay trở lại kiễng ngưòi nhìn vào khuôn mặt gã vệ sĩ.
- Đực với cái là phải loằng ngoằng… khích… khích.
Bây giờ thì ngài nhận ra tiếng cười ấy rồi, tiếng cười hỗn xược châm chọc, và khinh nhờn ấy dám nhằm vào công chúa, vào ngài. Thằng điên, thằng khùng có khác. Nó đang nằm lăn trên mặt cỏ nhàu nát bởi chân hàng vạn người. Chiếc bình đất của nó đặt bên cạnh. Đại thần định xô lại, nhưng ngài lại sợ cái bình, ngài lấy giọng oai vệ hét to:
- Cút đi, cút ngay đi.
- Kìa đại quan – vệ sĩ nói.
- Không, ta bảo thằng điên kia. Bước ngay.
- Bảo tôi đi à, ừ, thế thì được.
Thằng Da lồm cồm ôm bình đứng dậy, nó vừa đi được mấy bước thì đã có vài người ăn mày đi theo. Thằng Da xốc đám lá trên người tiến về phía công chúa, lúc này nàng đang nắm tay gã vệ sĩ lắc liên hồi. Lợi dụng lúc đại thần mải nhìn thằng điên, công chúa Bana nhướn người lên, kề sát miệng vào tai Lý Tri, nói khẽ: 1
- Giờ Tý, nhớ đấy. Vào vườn thượng uyển em chờ.
“Giờ Tý, giờ Tý” thằng điên lẩm bẩm rồi gật gù bỏ đi, đám ăn mày rồng rắn đi theo nó. Chính đám rồng rắn xơ xác đó đã làm u ám bức tranh đẹp đẽ của ngày lễ khải hoàn, và làm vua Biđa nổi giận như ta đã biết. Còn Ly Tri, mặt đờ đẫn khi hiểu rõ câu hẹn hò của công chúa, chàng ngạc nhiên nhìn nàng, không ngờ giọng nàng lại vút lên.
- Chàng ăn cá phải không? Đến vói em là phải rửa sạch đấy nhé.
- Sao? – Lẻ nghi đại thần cũng kinh ngạc không kém. Ngài lúng túng không biết xử trí ra sao, ngài buột mồm hỏi: – Bố mày vẫn nấu rượu chứ?
- Dạ, vẫn thế bác đồ ạ.
- Tao là đại thần.
- Vâng, thưa ngài đại thần, tôi trót nhỡ mồm.
- Hôm nào bảo bố mày gửi cho tao một vài hũ, loại nấu bằng nếp cái, nhớ chưa?
Nói xong, ngài hít một hoi dài để lấy lại uy lực, ngài túm tay công chúa Bana lôi đi. Nàng không muốn cưỡng lại lão đại thần. Nàng nháy mắt nói to giữa tiếng lao xao của trăm họ.
- Nhớ đấy, không đến là chém đầu, hiểu chưa, giờ Tý.(còn tiếp)
N.H