Thơ tôi cứ nóng lên hôi hổi/Khoảng cách vợi xa/Chữ vẫn nồng nàn… Không phải tự nhiên mà tác giả viết ra như thế. Thơ có nóng và chữ có nồng nàn hay không còn phụ thuộc vào cảm xúc, thi ảnh và cách thức biểu đạt…
VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ “Cứ thế mà lớn lên” của nhà thơ Lê Văn Hiếu.
Thơ tôi cứ nóng lên hôi hổi/Khoảng cách vợi xa/Chữ vẫn nồng nàn… Không phải tự nhiên mà tác giả viết ra như thế. Thơ có nóng và chữ có nồng nàn hay không còn phụ thuộc vào cảm xúc, thi ảnh và cách thức biểu đạt…
VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ “Cứ thế mà lớn lên” của nhà thơ Lê Văn Hiếu.
Nhà thơ Lê Văn Hiếu (Hội viên Hội VHNT Lâm Đồng)
CỨ THẾ MÀ LỚN LÊN
Định sửa soạn xông hơi, và cởi hồn mình ra gội rửa
Ngày xưa mẹ đã hơ hấp ta bằng lửa quê nhà
Tắm nước dừa trong xanh thanh thuỷ
Sú vài hạt muối mặn, mướn miếng cơm nhai nhuyễn
Cứ thế mà lớn lên.
Ta nhú dần như mụt măng nơi góc vườn ẩm thấp
Hút hơi của dòng sông không bao giờ cạn
Dù thời gian lấp bồi, chi ít vẫn còn chảy trong tâm tưởng
Nơi ta và em từng tắm truồng vô tư, vô thiên lủng
Thời đó không biết e thẹn là gì
Cứ thế mà lớn lên.
Ta không biết giờ ta sinh, giờ ta hỏi mẹ ta,
mẹ ta cũng không biết nữa.
Chỉ biết đó là ngày ngập lụt, nước tràn qua cửa sổ
Ta chợt nghĩ đến mùa đông
Hèn gì ta chịu rét
Thế là ta lớn lên.
Mùa đông cận kề tới mùa xuân
Ta hô hấp những bông hoa, thơ ta chứa chan hương vị tết
Mọi sự đủ đầy qua ngày đông thèm khát
Cứ thế mà lớn lên.
Trèo qua hạ qua thu
Ta cài những bông hoa khẳng khiu qua cánh đồng vàng úa
Tình yêu như hạt giống nảy mầm
Cứ thế mà lớn lên.
HẠT CƯỜM
Ta sẽ nhặt hạt cườm long lanh trên đôi má ngày xưa
Xâu thành chuỗi
Quàng lên cổ suốt đời
Có một sớm mai
Ta hốt hoảng nhìn những hạt cườm vung vãi
Khi bắt gặp giọt sương
Đọng dày trên lá cỏ.
Nõn xanh cướp của ta chăng?
Mù mây trộm của ta chăng?
Đêm qua cơn mưa rây tình ru nhẹ
Sớm nay lưỡi gió ngọt ngào còn mím.
Những hạt cườm ngoài kia là của ai
Sao không kết thành chuỗi
Ta một gã si tình gàn gỡ
Luôn mâm mê những hạt nước không màu.
NGỌNG NGHỊU THƠ
Thi thoảng tôi làm thơ có lời đề tặng
Và không đề tặng
Đề tặng là minh chứng với mọi người
Không đề tặng là muốn riêng mìmh em nhận
Thơ thì vô cùng
Quà thì vô tận
Tôi không có những món quà thượng thặng
Em giả bộ ngu ngơ
Thích những món bình thường
Tôi thấy thơ tôi em gối đầu giường
Thơ tôi chặt trong ví em nữa đấy
Hèn chi
Thơ tôi cứ nóng lên hôi hổi
Khoảng cách vợi xa
Chữ vẫn nồng nàn
Này là bóng cây, này là con đường
Này là gót chân em bỏng đỏ
(mãi nhớ con đường in dấu chân hai đứa)
Giờ đi qua, lòng cứ ngậm ngùi
Thoáng thấy con đường có cánh hoa rơi
Loanh qoanh hoài mà không tìm được cho em chiếc trâm cài tóc
Giận trời mưa làm tóc em ướt
Anh giận sao lắm vụng về
Đi suốt cuộc đời
Anh mãi đứa trẻ lên ba…
L.V.H
(Rút ra từ tập Cứ thế mà lớn lên – NXB Hội Nhà văn 2016)