Tả tơi trên cánh đồng hoang Vẫn tin có một Thiên Đàng trần gian
Nhà thơ Quang Tuyến
Tên thật Nguyễn Quang Tuyến
Sinh năm 1947
Nguyên Giảng viên Trường ĐH Tại chức Hải Phòng
Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng
Hiện sống và viết tại Hải Phòng
ĐT: 01263.412.301
Đêm trở dạ
Thẳm sâu tiếng mẹ ru hời
Nâng con đi suốt một thời bão giông
Rưng rưng hoa nụ xương rồng
Bởi tin yêu quá nên hồng sắc tươi.
Lênh đênh trong khắp cõi người
Gần nhau gang tấc mà vời vợi xa
Giọt buồn xương tủy ngấm ra
Nỗi đau thành sẹo găm qua cuộc đời.
Trái tim rách một khoảng trời
Mảnh trăng chết yểu ở nơi phố phường
Con ngồi vá víu vết thương
Ngước lên chỉ thấy thiên đường mù mưa.
Bùa yêu giấu tự ngày xưa
Lãng quên năm tháng còn chưa phai mờ
Bình minh đến giữa cơn mơ
Cái đêm trở dạ bây giờ còn đau.
Vẫn biết
Vẫn biết lòng mình chật chội
Đến một ngày không chứa nổi trái tim em
Mùa thu xanh vời vợi nắng mềm
Vàng lên lá rơi khẽ khàng âu yếm
Tiếng chim mỗi ban mai chợt lạ
Sao mắt em buồn the thắt tận mây xa?
Vẫn biết lòng mình vội vã
Sợ tình đau vạt cỏ trăng qua
Sợ tuột tay ôm mùa hạ
Thơ sẽ tàn con chữ chết không hoa.
Đến một ngày trái tim mình bật khóc
Đến một ngày ta đào huyệt chính ta.
Mẹ tôi
I.
Đàn bầu mấy độ đứt ngang
Tóc xanh mẹ chít khăn tang trắng trời
Giọt đầy níu cạn giọt vơi
Con ngoài trận mạc, mẹ đời Vọng Phu
Nhặt từng lá rụng lời ru
Đắp lên vết sẹo oán thù xót xa
Ruộng mình hóa đất người ta
Cuốc kêu héo bụi tre già quặn đau!
Về nơi cắt rốn tìm nhau
Bới lên câu hát dãi dầu nắng sương
Dã Tràng xe cát mà thương
Mẹ tôi cơ cực đoạn trường… đẩy đưa
Trời cao mù mịt gió mưa
Sợ con vấp những dối lừa tối tăm
Mong tháng Mười, đợi tháng Năm
Sớm khuya hạt gạo ướt đầm mồ hôi.
II.
Nhớ hay tôi đã quên rồi
Lưng còng dáng mẹ bồi hồi bến xưa
Gót bùn lấm láp ngõ trưa
Vai gầy gánh cả lũ vừa quét sang
Tả tơi trên cánh đồng hoang
Vẫn tin có một Thiên Đàng trần gian.
III.
Hắt hiu ngọn nến lụi tàn
Trước tràng giang sóng muôn vàn đắng cay
Hồn tan vào cõi gió mây
Nắng kia đã tắt nên ngày thành đêm
Trăm năm tựa giấc ngủ êm
Vùi sâu chôn chặt đất mềm là xong!
Tiếc thương ghi tạc trong lòng
Bơ vơ con lạc giữa dòng nông sâu
Tiếng chuông chùa vọng về đâu
Ngàn năm còn buốt trên đầu chúng sinh.
Lời thề cỏ non
Rượu nồng không uống mà say
Dấu tay còn đọng tháng ngày như vôi
Nắng mềm rớm máu vành môi
Quẩn quanh như thể riêng tôi lạc loài
Nhà cao hun hút phố dài
Có còn thoang thoảng hương nhài vẹn nguyên?
Chuông chùa buông một tiếng quên
Trăng nghiêng góc chợ xiêu nền quán quê
Lối xưa đau bước ta về
Lá rơi dại cả lời thề cỏ non.
Qua chiều
Ngọt ngào trao hết nơi anh
Nhận về cay đắng mong manh bọt bèo
Thoáng như mây trắng qua chiều
Tỉnh ra đã muộn những điều dại khôn.
Q.T