Vanhaiphong.com chọn đăng một số bài thơ của các tác giả Hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng đã được công diễn trong Ngày thơ VN lần thứ 13 tại Hải Phòng vào sáng 11 tháng Giêng Ất Mùi 2015 vừa qua .
Hồ Anh Tuấn
GỌI BIỂN
Bờ cát thời tân kỳ gọi đại dương cổ sơ vào bến
Ào ào tâm tư tung bờm trên những ngọn sóng hoang
Chân trời rò rỉ nỗi niềm để mây nguyên thủy giao hoan với cánh hải âu vẫy nắng
Ngư phủ đi khơi gọi Nam Hải Đại Vương xác nghêu sò phơi cát trắng
Rúc tù và tôi gọi quá khứ đại dương
Gió phong phanh câu tiễn đưa trên cảng
Một lời hẹn ước trăng
Tôi gọi một ly đắng, lại được một ly mặn
Tôi gọi đảo gần âm vang đảo xa
Tôi gọi lòng tôi chợt hiện về chân trời lạ
Vắt qua con đường từ cội nguồn xứ sở
Cánh chim hải âu vỗ vỡ ráng chiều
Hiện về buồm cánh dơi, buồm cánh én thuở xưa
Khát vọng ông cha chinh phục biển
Khát vọng vẹn nguyên non sông giữ đảo chìm đảo nổi
Cánh buồm bao kỷ nguyên dạt trôi
Bỗng dưng quay về ướt át nỗi nhớ triền miên
Tôi gọi biển
Thương đại dương đội sóng vượt qua ngàn vùng xoáy, bến mê
Để mùa xuân trút ngàn bảng màu diệu linh ma mị
Để loài người cùng phong biển là Em là Mẹ
Niềm vui tuổi thơ vỡ òa thần tiên cổ tích
Để tôi là chàng trai biển dong cánh buồn đỏ thắm vào trận mạc cuộc đời
Tôi gọi biển
Lao xao niềm vui tìm bến đậu
Ùa vào tim tôi, nhập hồn tôi
Ngày bình yên đến ngoài mong đợi
Mà vẫn thấp thỏm lo âu
Giông bão vừa đi qua, giông bão mới lại đến
Chia chác rủi may trách vũ trụ thiếu công bằng
Tôi gọi biển từ thẳm sâu thương nhớ
Người con gái đợi chờ không phải nàng tiên cá
Chính là em!
Không phải em hóa thành đảo đá
Chính là anh: Bạch Long Vỹ, Hoàng Sa, Trường Sa…
Tôi mượn biển ngàn năm trẻ
Cho tâm hồn cao cả xanh tươi
Khát vọng tụ về bến cảng cuộc đời
Tôi đứng lên là cây đèn biển
Tôi đi là con tàu trái tim đại dương
Và nếu tôi nằm xuống
Là con sóng là đảo chìm đảo nổi
Mỗi bình minh tiếng đầu tiên tôi gọi:
Biển ơi!
Phạm Ngà
CHIỀU ĐÔNG
Có gì vừa rời xa
Lại như đang sắp sửa
Gió thổi lạnh nỗi niềm
Chẳng rõ vui hay buồn
Quên hay nhớ
Một chiều như mọi chiều
Khác mọi chiều
Như trong cơn mơ vấp phải cơn mơ cũ
Chợt thấy mình rỗng không
Thoáng gương mặt lạ quen
Nhạt nhòa sương khói
Côi cút cánh chim bay vội
Mây xưa trôi ngập ngừng
Ngọn cỏ mai phục mùa xuân
Bên mặt hồ nhác lười không sóng gợn
Thèm một tiếng gì cho vơi hiu quạnh
Thời gian rơi trên lá khô
Lối mòn rêu vào ký ức
Phục sinh chút nắng nhạt
Để riêng mình ôm trọn cả chiều đông
Công Đoàn
DẬY SÓNG
Bạch Đằng giang đã ba lần dậy sóng
Cọc gỗ thành chông dìm lũ Hán, Mông
Cọc gỗ ấy hóa biểu tượng dương cờ tụ nghĩa
Hướng cháu con vuốt chí tổ tông.
Thế hệ hôm nay tô hồng lịch sử
Trận pháp đỏ nòng xó sổ “cứ điểm Điện Biên”
Ta lại mở trận “Điện Biên trên không” Hà Nội
Chấm dứt thời kỳ Đế quốc Thực dân.
Bồ câu bay đồng xanh bát ngát
Tiếng máy reo hòa vang tiếng hát
Những ngôi trường mọc ở nơi nơi
Hạnh phúc lứa đôi trên con đường mới.
Nay ngoài khơi, mây đen kéo phủ bầu trời
Phá vỡ bình yên biển Đông biến động
Gặm nhấm dần, san lấn bãi đá, đảo xa
Muốn chiếm chủ quyền biển đảo của ta.
Dân tộc quật cường, vòng tay kết nối
Bè bạn muôn phương phản đối bá quyền
Chí khí kiên cường! Khí thiêng tụ hội!
Biển Đông – Thèm một lần DẬY SÓNG.
Hoàng Minh Luyện
MẮT XUÂN
Gốc đa cổng chợ vẫn ngồi
Chồi tơ đội một khoảng trời mưa xuân
Ngõ quê tấp nập bàn chân
Núi đồi tỉnh giấc đỏ dần mùa sang
Chợ như gái phố về làng
Cho anh mua cái dịu dàng còn… hay?
Quán cơm mấy bạc thợ cày
Thuốc lào nhả khói dốc say lên trời.
Từ ngày ruộng đất dần vơi
Chở đêm đi bán sáng ngồi chợ trưa
Con xe nhầu nhĩ nắng mưa
Sáng nay xuân đến như vừa tắm xong
Hỡi em cô bán hàng rong
Quê nhà con đợi chồng mong… chưa về?
Đồng tiền tựa gió trên đê
Cứ thông thốc thổi bốn bề lo toan
Chợ quê chẳng bán cái nhàn
Vết chân chim vẫn nồng nàn mắt xuân
Hà Thúc Quả
MẠCH NGUỒN SỨC MẠNH
Mạch nguồn sức mạnh ở cả Đất nước ta
Triệu triệu tấm lòng đều hướng về đảo xa
Dù kẻ lòng tham, thế lực nào đen tối
Cũng không thể lay rung chân Đảo quê nhà!
Mạch nguồn trí tuệ – sức mạnh Việt Nam
Muôn nhịp trái tim thấm màu đảo sáng
Trí tuệ xanh, trái tim hồng luôn rạng
Là mạch nguồn sức mạnh của ngàn đời!
Tàu các anh
Dũng cảm vươn khơi
Bám biển canh trời!
Vững tay lái
Giữa bủa vây
Của mưu đồ lấn chiếm thềm lục địa
Vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam
Tàu anh đi
Biển trời xanh màu công lý
In đậm lời thề ngàn năm giữ nước
Lời của trái tim
Lời đỏ máu lá cờ Tổ quốc!
Sóng dậy Biển đông!
Đất nước một lòng
Sức mạnh nhân lên – Mạch nguồn – Biển đảo!
Nguyễn Cường
CÀNH ĐÀO SAU TẾT
Tết đã qua
ngày vui đã cạn
cánh hoa đào xác xơ
ngẩn ngơ rơi hạt nắng hiên nhà
Có nghe không
vội vã cánh ong bay
quanh cành đào tết héo gầy
đang nằm chết dần bên lề cỏ
vẫn âm thầm chắt giọt hương say
Có nghe không
nhu nhú nụ đào tơ
hút dòng nhựa cạn đến cháy lòng
vẫn mơ ngày xuân mới
nắng lên ửng má hồng
Đâu dáng rồng dáng phượng
đâu thế núi thế sông
chỉ còn lại những nhánh khô gầy guộc
vắt kiệt cùng
cho một sắc xuân …
V.H.P