Với bút pháp đầy thi ảnh, qua giọng thơ da diết hào sảng… Hà Nội mặc nhiên càng trở nên gần gũi, thiêng liêng trong tâm hồn người đọc.
VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ “Hà Nội của tôi” của nhà văn Phùng Văn Khai.
Với bút pháp đầy thi ảnh, qua giọng thơ da diết hào sảng… Hà Nội mặc nhiên càng trở nên gần gũi, thiêng liêng trong tâm hồn người đọc.
VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ “Hà Nội của tôi” của nhà văn Phùng Văn Khai.
Nhà văn Phùng Văn Khai (Ảnh internet)
KHÚC SÔNG HỒNG
Mặt sông Hồng rạng như hoa
Mỉm cười trăm tuổi mẹ ta về trời
Mẹ về trời câu hát vẫn ru ta
Thì thầm cúi hỏi sông thao thiết
Âm âm lời đá núi mây bay
U sừng trâu cọ ngày vỡ đất
Cá tôm rì rầm lau sậy hồng hoang
Tre trúc mang mang bia đá bảng đồng
Ứa máu tổ tiên mạch sông thắm thiết
Sông ơi điều ta chưa biết
Dải rộng như sông như biển vô cùng
Phơ phất lau khuya in bóng trăng suông
Em hẹn lời sông chín năm thắt ruột
Những đèo mây cọp gầm võ vàng giấc mơ hoa lạnh buốt
Ta như suối theo sông về em vụng trộm âm thầm
Sông oà vỡ năm cửa ô người về như thác
Bờ vai em nghiêng óng ánh nước sông lên
Vết đạn bắn cổng thành đôi chim cặp rác
Mái vòm khuya sao chi chít đêm đêm
Không phải bốn nghìn năm mà vạn năm còn sau nữa
Máu tổ tiên, máu ta nuôi sông đỏ
Hồng hạc bay định phận giữa trời
Nguồn lệ tiếng cười xanh rêu đền miếu
Ta phơ đầu bạc trầm mặc sông trôi
Nhúm nhau ta hoà sắc phù sa đỏ
Vạt lau chiều lững thững sông đi
Những ngôi nhà đang cao những cây cầu đang lớn
Vẫn thì thầm in sắc sông khuya.
LAU SÔNG HỒNG
Tôi sợ mình không đến được trăm năm
Kính cẩn vái lau sông Hồng nghìn tuổi
Trẻ như cây Hà Nội
Như hoa văn trên bia đá bảng đồng
Kính cẩn dọn mình chiêm bái lau sông
Ngày chim Lạc vút bay từ cỏ hoa thơm thảo
Ngày Bà Trưng vung gươm giông bão
Những thái thú Bắc triều run rẩy dưới chân voi
Vẫn là lau sông Hồng đấy thôi
Phần phật bay mừng Vạn Xuân – Trấn Quốc
Đinh – Lý – Trần – Lê… nối tiếp nền Độc lập
Lau sông Hồng xanh mát suốt nghìn năm
Thần gục trong đêm buối mất Cổ Loa thành
Vạn mũi tên lao vang tiếng hô Sát Thát
Sạm chiến bào Tây Sơn đốt cháy quân cướp nước
Trắng khăn tang Hoàng Diệu tử chiến thành
Lửa cháy năm cửa ô rừng rực đêm đông
Những chàng trai vượt sông lau im nhỏ máu
Những mắt lá giương soi nòng súng trận
Chuông thất thanh lỗ chỗ tiếng bon rền
Trăng sáng đêm đêm
Lau lặng lẽ chờ người chín năm bạc tóc
Đã oà nước dâng sao vàng bay phần phật
Bóng cổ thành in bóng lau sông
Mặt người hồng như mặt sen hồng
Nam – Bắc liền cành
Lau từng bông thơm tơ tóc
Những mẹ già móm mém bến sông
Tôi sợ mình không đến được trăm năm
Cha mẹ buổi trời xanh mây trôi bời trắng
Một sông Hồng một tôi lau sông thơm thắm
Tiếng gà khuya ràng rạng ánh ngày.
HÀ NỘI CỦA TÔI
Hà Nội của tôi
đêm đông sông Hồng thẫm sáng
Long Biên chạng vạng
ông lão già lăn lóc cửa ô say
Hà nôi của tôi
về đâu bé đánh giày?
chị hàng rong cuối chiều lưng muối trắng
phố khuya lá bàng rơi lặng lặng
sóng Tây Hồ dìu dịu hương sen
Hà Nội của tôi
chệch choạc cột đèn
xô ngã mái rêu phong thì thầm hơi ấm
mẹ đi chiều nghĩa trang chầm chậm
anh lên biên cương hoa lau trắng phố dài
Hà Nội của tôi
ngõ nhỏ không tên
gốc xấu già sần sùi khô khốc
cỏ sông Hồng thơm mát
vai em mềm như một tiếng chuông đêm
Hà Nội của tôi
đau đớn, hiền lành
chân chất, thơ ngây, dịu dàng Hà Nội
mai rồi tan mây khói
tôi ở đâu trong hút hắt sông Hồng.
P.V.K
(Rút ra từ tập Khúc rong chơi – NXB Hội Nhà văn 2016)