Hai anh em – Truyện cổ Grim (Hai anh em nhà văn Đức- thế kỉ XVIII)

 

Người em hoảng sợ, mặc dù trong lòng đau như cắt, nhưng đành dắt hai con vào rừng, ngậm ngùi bỏ con lại đó.

Hai đứa trẻ lẩn quẩn chạy quanh rừng, nhưng chẳng tìm ra lối về. Mỗi lúc lại càng đi lạc sâu hơn ở trong rừng….

Người em hoảng sợ, mặc dù trong lòng đau như cắt, nhưng đành dắt hai con vào rừng, ngậm ngùi bỏ con lại đó.

Hai đứa trẻ lẩn quẩn chạy quanh rừng, nhưng chẳng tìm ra lối về. Mỗi lúc lại càng đi lạc sâu hơn ở trong rừng.

 

Xưa có hai anh em, người anh giàu có mà người em thì nghèo. Người anh là thợ vàng, vốn tính ác nghiệt, người em sống bằng nghề bện chổi bán. Người em có hai đứa con trai sinh đôi, chúng giống nhau như hai giọt nước. Hai đứa bé thỉnh thoảng lui tới nhà bác, mong kiếm chút thức ăn thừa.

Có lần, người em nghèo khó vào rừng đốn củi, thấy một con chim lông vàng óng ánh mà xưa nay chưa từng trông thấy. Anh nhặt đá ném, may mà trúng chim, nhưng chỉ rụng có một chiếc lông vàng, còn chim bay mất. Anh nhặt lông chim mang về cho người anh. Ngắm nhìn lông chim, rồi người anh bảo:

– Đúng là vàng thật đấy!

Rồi trả cho người em nhiều tiền để lấy lông chim vàng.

Một hôm, người em trèo lên cây bạch dương chặt cành làm củi, lại thấy con chim hôm trước vụt bay từ một cành cây. Anh liền dò theo nó, tìm một lúc thì thấy tổ chim, trong tổ có quả trứng vàng. Anh nhặt trứng đem về đưa cho người anh. Người anh bảo:

– Đúng là vàng thật đấy!

Và tính tiền đưa trả người em, nhưng rồi lại nói tiếp:

– Ta muốn có cả con chim kia!

Người em vào rừng lần thứ ba, và lại thấy con chim vàng đang đậu trên cây. Anh nhặt đá ném nó rơi xuống, xách đem về cho người anh. Người anh trả cho em một lượng vàng lớn. Người em nghĩ bụng: “Giờ ta có thể sống sung sướng!” và rất hài lòng với số vàng có mang về nhà. Gã thợ vàng vốn tham lam tinh quái, gã thừa biết giá trị của con chim kia. Gã gọi vợ và nói:

– Em mang chim vào làm và quay thơm lên, nhớ đừng để mất đi tí gì nhé, anh muốn ăn thịt cả con chim.

Con chim này không phải là giống chim bình thường, nó là loài chim lạ kỳ. Ai ăn cả tim và gan nó thì sáng sáng, mỗi khi lật gối lên sẽ thấy một đồng tiền vàng. Người vợ vặt lông, mổ chim xong thì cắm nó vào một cái xiên, bỏ lò quay. Lát sau, chị ta có việc đi ra ngoài thì hai đứa con của người em vào bếp xem quay chim. Chúng quay xiên chim mấy vòng, thấy có hai miếng gì nho nhỏ rơi từ bụng chim xuống lòng chảo, một đứa bảo:

– Hai miếng nhỏ xíu chẳng ai để ý đâu, ta ăn đi, em đói lắm.

Mỗi đứa nhặt một miếng ăn. Giữa lúc ấy, người bác gái vào bếp, thấy chúng đang nhai, mới hỏi:

– Hai đứa ăn gì thế?

Hai đứa thưa: – Chúng con ăn mấy miếng rơi từ bụng chim xuống chảo.

– Tim gan chim ấy mà!

Người đàn bà hãi quá, vội làm thịt ngay một con gà, lấy tim gan cho vào bụng chim vàng, để cho chồng không biết thiếu mà xung cơn tức giận. Chim quay chín, vợ mang lên cho chồng, anh ngồi ăn một mình với cả con chim, không để sót lấy một miếng.

Sáng sớm hôm sau, người chồng luồn tay dưới gối, cứ đinh ninh sẽ được một đồng tiền vàng, nhưng chẳng thấy gì hết.

Hai đứa nhỏ cũng không hề hay biết vận may đã đến với chúng. Sáng sớm hôm sau, khi đứng dậy khỏi giường, bỗng có vật gì rơi xuống đất kêu lẻng xẻng, chúng lượm lên thì ra là hai đồng tiền vàng. Chúng đưa tiền cho bố. Bố hết sức ngạc nhiên, lẩm bẩm:

– Sao lại có chuyện lạ kỳ thế nhỉ?

Nhưng sáng hôm sau lại được hai đồng nữa và ngày nào cũng thế. Người em sang chơi nhà người anh và kể cho anh nghe câu chuyện lạ. Người thợ kim hoàn hiểu ngay, biết hai đứa bé đã ăn tim gan con chim vàng. Vốn hay ganh ghét, cay nghiệt, gã muốn báo thù, nên nói dọa:

– Các cháu nó giỡn với quỷ rồi đó, chú chớ có lấy vàng và cũng chẳng nên cho chúng ở nhà nữa. Chúng đã bị quỷ ám và có thể chú cũng bị quỷ hại nữa.

Người em hoảng sợ, mặc dù trong lòng đau như cắt, nhưng đành dắt hai con vào rừng, ngậm ngùi bỏ con lại đó.

Hai đứa trẻ lẩn quẩn chạy quanh rừng, nhưng chẳng tìm ra lối về. Mỗi lúc lại càng đi lạc sâu hơn ở trong rừng. Cuối cùng chúng gặp một người thợ săn, người này hỏi:

– Các cháu là con nhà ai?

Chúng đáp: – Chúng cháu là con người bện chổi nghèo.

Rồi chúng kể cho người đi săn biết, cha không muốn giữ chúng ở nhà nữa chỉ vì sáng nào dưới gối của chúng cũng có hai đồng tiền vàng. Người đi săn nói:

– Nào, cái đó có gì là xấu đâu, miễn là các cháu sống ngay thực và không lười biếng.

Người thợ săn tốt bụng này vốn không có con, thấy hai đứa trẻ dễ thương nên đưa luôn chúng về nhà mình và bảo:

– Ta coi các cháu như con mình và sẽ nuôi cho khôn lớn.

Hai đứa bé được học đi săn. Những đồng tiền vàng mà chúng sáng sáng vẫn được, người thợ săn cất hộ chúng để sau này dùng tới khi cần. Khi cả hai đã trưởng thành, một hôm bố nuôi dẫn cả hai vào rừng và nói:

– Hôm nay các con bắn thử để ta làm lễ cho các con chính thức vào nghề thợ săn.

Ba người núp ẩn, nhưng đợi mãi chẳng có con thú nào tới. Ngẩng đầu nhìn lên trời, bác thợ săn thấy một đàn ngỗng trời trắng như tuyết xếp theo hình tam giác bay qua. Bác bảo con lớn:

– Bắn mỗi góc một con rơi xuống.

Người con lớn bắn đạt đúng như lời bố dặn. Lát sau lại có đàn nữa bay tiếp theo hình số hai. Bác bảo con thứ hai bắn mỗi góc một con rơi xuống. Anh chàng này bắn cũng đạt đúng như lời bố dặn. Bố nuôi bảo:

– Ta chính thức tuyên bố, các con giờ đây là thợ săn thực thụ.

Ngay sau đó, hai anh em đi ra chỗ vắng trong rừng bàn bạc và nhất trí với nhau điều gì đó. Tối đến, lúc ngồi vào bàn ăn, hai con thưa với bố nuôi:

– Chúng con sẽ chẳng chịu ăn đâu nếu như bố không ưng thuận cho chúng con một điều.

Bố nuôi hỏi: – Các con có điều gì thì cứ nói.

Hai con thưa: – Chúng con đã học xong nghề săn. Giờ chúng con muốn đi thử tài với thiên hạ một phen, xin cho chúng con đi.

Bác thợ săn vui mừng nói:

– Các con ăn nói như những người thợ săn thực thụ. Điều mong muốn của các con cũng chính là điều ước nguyện của bố. Các con cứ ra đi, chắc các con sẽ toại nguyện.

Tới ngày đã định, bố nuôi tặng mỗi con một khẩu súng tốt với một con chó săn. Số vàng dành dụm bấy lâu nay, bác đưa cho con mang theo tùy ý muốn. Bác đi tiễn các con một đoạn đường. Lúc chia tay, bác đưa cho mỗi người một con dao sáng loáng và nói:

– Khi nào các con chia tay nhau mỗi người một ngã, nhớ cắm dao này vào một thân cây. Lúc trở về, cứ xem dao khắc biết tin nhau. Rút dao ra, nếu thấy han rỉ tức là người vắng mặt đã chết. Trái lại, nếu còn sống thì nước dao sáng loáng.

Hai anh em lên đường, tới một khu rừng rộng mênh mông, đi trọn một ngày mà chưa hết rừng. Cả hai phải ngủ lại trong rừng và lấy lương khô của thợ săn ra ăn. Họ đi hết ngày thứ hai mà chưa ra được khỏi rừng. Đồ ăn mang theo đã hết. Anh bảo em:

– Chúng ta phải bắn con gì ăn cho đỡ đói.

Anh nạp đạn vào súng, nhìn quanh, thấy con thỏ chạy ngang, anh liền giương súng ngắm, nhưng thỏ kêu:

Hỡi anh thợ săn đừng bắn

Tôi xin đền bằng hai chú thỏ con.

Nó nhảy ngay vào bụi, tha ra hai con thỏ con. Thỏ con tung tăng chạy nom rất đáng yêu làm hai anh em động lòng thương không nỡ giết. Họ giữ nuôi và hai con thỏ chạy bám rất sát dấu chân hai người. Lát sau có con cáo rón rén tới. Hai anh em định bắn thì cáo kêu:

Hỡi anh thợ săn đừng bắn

Tôi xin đền bằng hai chú cáo con.

Cáo tha ra hai chú cáo con. Hai anh em không nỡ giết, cho đi cùng đàn với thỏ. Không bao lâu sau, có một con sói từ trong rừng rậm đi ra, hai người định bắn thì sói kêu:

Hỡi anh thợ săn đừng bắn

Tôi xin đền bằng hai chú sói con.

Hai người cho sói con nhập đàn với mấy con kia cùng đi. Ngay sau đó lại gặp gấu, gấu liền kêu:

Hỡi anh thợ săn đừng bắn

Tôi xin đền bằng hai chú gấu con.

Hai gấu con nhập đàn với mấy con kia, đàn giờ đây là tám con thú con. Bạn có biết không, con thú họ gặp cuối cùng là con gì? Sư tử lừ lừ bước tới, nó rũ bờm, nhưng hai anh em thợ săn không hề nao núng. Họ giương súng ngắm thẳng vào sư tử định bắn, sư tử vội kêu:

Hỡi anh thợ săn đừng bắn

Tôi xin đền bằng hai sư tử con.

(còn nữa)

 

Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE

Con quỷ và bà nó

Tác giả: Anh em nhà GRIM | Lượt xem chương này: 586

Ngày xưa xảy một cuộc chiến tranh lớn. Nhà vua có rất nhiều
lính, trả lương cho họ quá ít, không đủ để sống. Có ba người lính
bèn rủ nhau đào ngũ.
“Nếu họ bắt được chúng ta, họ sẽ treo cổ chúng ta. Vậy thì làm
thế nào bây giờ?”, người thứ nhất nói.
Người thứ hai nói:
– Cách anh hãy trông cánh đồng lúa bát ngát kia. Nếu chúng ta
trốn trong đó thì không ai có thể tìm thấy được chúng ta. Quân đội
không được phép sục vào ruộng lúa. Ngày mai thì đơn vị mình đã
chuyển quân đi nơi khác.
Thế là họ chui vào ruộng lúa, nhưng quân đội không di chuyển
đi đâu mà ở nguyên vị trí chung quanh đó. Ba người lính trốn trong
ruộng lúa hai ngày, hai đêm. Họ đói lả như sắp chết đến nơi. Họ
không dám ló ra vì sợ chết. Họ bảo nhau: “Trốn trong ruộng lúa này
không được tích sự gì cả. Chúng ta sẽ chết và thối rữa ra ở đây mất
thôi”.
Đúng lúc đó, có một con rồng lửa bay trên trời qua đó. Nó xà
xuống gần họ và hỏi tại sao lại trốn ở đấy. Họ trả lời: “Chúng tôi là
ba người lính, chúng tôi đào ngũ vì lương ít quá. Giờ thì chúng tôi
sẽ chết đói ở đây hoặc người ta sẽ treo cổ chúng tôi nếu chúng tôi ra
khỏi đây”
– Nếu các anh đồng ý phục vụ ta bảy năm, Rồng nói, – ta sẽ đưa
các anh lên cao, bay qua cả cánh quân lớn mà không ai chạm được
vào các anh.
– Chúng tôi làm gì có quyền lựa chọn, đành bằng lòng thôi. Họ
trả lời.
Rồng quắp họ vào móng, đưa họ khỏi cánh quân khá xa, rồi lại
để họ xuống đất. Rồng đâu phải ai khác, chính nó là con quỷ. Nó
đưa cho họ một cái roi nhỏ và bảo: “Các anh hãy tự đánh vào người
bằng cái roi này, ở trong người các anh sẽ tuôn ra số tiền mà các
anh cần có; các anh sẽ sống sung sướng như ông hoàng, tha hồ lên
xe xuống ngựa. Nhưng sau bảy năm, các anh sẽ thuộc về ta”. Nó
đưa cho ba người lính một quyển sách và bảo ký tên vào đó. Nó lại
nói thêm:
– Lúc đó sẽ ra cho các anh một câu đố, nếu giải được thì các anh
sẽ được tự do và thoát khỏi quyền lực của ta”. Nói xong, con rồng
bay đi.
Ba người lính bắt đầu sử dụng cái roi. Họ có nhiều tiền, họ đi
may quần áo sang trọng và đi chu du thiên hạ. Ở đâu họ cũng sống
vui và xa hoa, lên xe xuống ngựa, ăn uống thỏa thích nhưng họ
không làm điều gì xấu. Thời gian trôi đi rất nhanh, và bảy năm sắp
qua. Hai người lính cảm thấy tim thắt lại vì sợ hãi. Trong khi đó,
người thứ ba vẫn còn nhìn mọi việc với khía cạnh tốt. Anh nói: “Các
cậu ạ, đừng sợ! Tớ có phải là đồ ngu đâu! Tớ sẽ giải được câu đố!”
Họ cùng đi ra cánh đồng, ngồi xuống. Hai người đầu mặt mày rầu
rĩ.
Lúc đó, có một bà già đi tới. Bà hỏi tại sao họ buồn thế? – “Dào
ôi! Cụ biết thì có ích gì cho cụ đâu? Dù sao, cụ cũng không giúp gì
được chúng tôi!”
– Biết đâu đấy! Cụ trả lời, – các anh hãy tin ta, hãy kể ta nghe
nỗi lo lắng của các anh.
Họ kể với bà cụ là đã thành người hầu của con quỷ trong bảy
năm. Nó đã cung cấp cho họ tiền tiêu tha hồ, và họ sẽ thuộc hẳn về
nó nếu sau bảy năm, họ không giải được một câu đố. Bà già nói:
“Nếu các anh muốn ta giúp đỡ, thì một người trong các anh phải
vào rừng. Anh ta sẽ đến một tảng núi bị sập, nom như một cái nhà.
Anh ta phải vào trong nhà ấy và sẽ được giúp đỡ”.
Hai người lính đầu buồn rầu nói: “Có làm việc đó cũng không đi
đến đâu cả”, rồi ngồi ỳ ra. Người thứ ba luôn luôn vui vẻ, đứng dậy
đi vào rừng; anh đi mãi cho tới khi tới cái nhà ở tảng núi sập. Trong
nhà có một cụ già ngồi như phỗng đá. Đó là người đàn bà của quỉ.
Cụ hỏi anh, ở đâu đến và muốn gì. Anh kể cụ nghe những việc đã
qua. Vì anh được lòng bà cụ nên cụ thương hại anh và hứa sẽ giúp
anh. Cụ nhấc hòn đá to che lối vào một cái hầm và bảo: “Anh hãy
trốn vào đấy. Anh sẽ nghe thấy mọi lời nói. Hãy bình tĩnh và đừng
có bị kích thích, khi rồng về, ta sẽ hỏi nó về câu đố. Nó sẽ nói hết
với ta. Còn anh, anh hãy lắng nghe các câu nó trả lời”.
Đến nửa đêm, rồng về và đòi ăn. Bà nó dọn ra bàn ăn rượu và
đồ nhắm để nó vui lòng. Họ cùng nhau ăn uống. Trong khi nói
chuyện, bà nó hỏi nó về các chuyện xảy ra trong ngày, và nó đã
chiếm được bao nhiêu linh hồn. “Hôm nay, cháu không gặp may –
nó trả lời. Nhưng cháu đã bắt được ba thằng lính, chắc chắn cháu
sẽ chiếm được linh hồn những thằng này” – “Ba người lính à! Bà cụ
hỏi, đó là những trai tráng, có thể chúng nó sẽ thoát tay mày”.
Con quỉ nói với giọng khinh miệt: “Chúng thuộc về cháu mà.
Cháu sẽ ra cho chúng một câu đố mà chúng không giải được” – “Câu
đố thế nào?” bà hỏi,
– Để cháu nói và nghe: ở biển Bắc bao la có một con mèo biển
chết, nó sẽ được mang rán và cháu sẽ cho chúng ăn. Một cái xương
sườn cá voi sẽ dùng làm thìa và một cái móng ngựa cũ dùng làm cốc
cho chúng uống rượu vang.
Khi con quỉ đi ngủ, người bà nhấc hòn đá lên, cho người lính ra.
– Anh đã nghe thấy hết chưa?
– Thưa cụ rồi ạ, cháu đã biết kha khá và cái đó sẽ giúp cháu.
Anh lính trèo qua cửa sổ không một tiếng động, và vội vào đi
tìm các bạn. Anh kể cho họ nghe là người bà sẽ giương bẫy lừa con
quỷ thế nào và anh đã học được cách giải câu đố. Cả bọn đều vui vẻ,
mặt mày hớn hở, cầm roi đánh vào người và tiền vung ra khắp bốn
phía.
Bảy năm đã trôi qua. Con quỉ mang quyển sách đến, chỉ cho họ
những chữ ký và bảo:
– Ta sẽ dẫn các anh xuống địa ngục, ở đấy các anh sẽ được ăn
một bữa. Nếu các anh đỗán sẽ được ăn thịt gì rán, thì các anh sẽ
được tự do và được giữ lại cả cái roi nữa.
Lúc đó người lính thứ nhất bắt đầu nói:
– Ở biển Bắc bao la, có một con mèo biển chết. Chắc chắn nó sẽ
được rán cho bọn tôi ăn.
– Con quỷ nổi giận, nói “Hừ! Hừ! Hừ!” và hỏi người lính thứ hai:
“Nhưng các anh lấy gì làm thìa?” – “Một cái sườn con cá voi sẽ dùng
làm thìa”. Con quỉ tái mặt đi, lại làu nhàu ba lần: “Hừ! Hừ! Hừ!” và
bảo người lính thứ ba: “Anh có biết là cái gì sẽ dùng làm cốc uống
rượu vang không?” – “Một cái móng ngựa cũ sẽ dùng làm cốc uống
rượu vang cho chúng tôi”.
Quỷ liền bay đi và thét to lên. Nó không còn quyền lực gì đối
với ba người lính. Còn ba người lính thì giữ lại được cái roi, họ làm
ra rất nhiều tiền tùy theo ý muốn và sống sung sướng đến hết đời.
Các em vừa đọc được câu chuyện nói về sự thông minh của con
người. Không có thế lực nào có thể thắng được con người cho dù đó
là quỷ, một nhân vật huyền thoại có sức mạnh siêu nhiên.

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder