Hạt đèn cực Bắc – Phạm Vân Anh

 

Trong cuộc chiến tranh bảo vệ biên giới phía Bắc, có biết bao chiến sĩ đã anh dũng hy sinh. Chỉ riêng mặt trận Thanh Thủy, Vị Xuyên (Hà Giang) ngày 12/7/1984  đã có gần 600 người lính hy sinh. Ngày đó đã được coi là ngày Giỗ trận.
Nhân ngày này VHP trân trọng giới thiệu bài thơ “Hạt đèn cực Bắc” của nhà thơ Phạm Vân Anh, tưởng nhớ các anh hùng liệt sĩ đã anh dũng hy sinh để bảo vệ từng tấc đất biên cương Tổ quốc.

 

 

HẠT ĐÈN CỰC BẮC


Cực Bắc mang vầng trán đất Mẹ

Ngẩng lên nhìn trời mà hỏi

Câu tư vãn ngấn đọng chiều biên tái

Vành sa trời chít khăn tang

 

Trên cao chiều đỏ lửa ngậm ngùi

Từng thớ đá mang nếp nhăn kỷ nguyên vận đổi

Không buồn vui…

 

Những hạt lời tãi trên luống cải Mèo

Hoa vàng không trả lời

Đá lạnh không trả lời

Người nằm lại miền Trời thành sương khói

Để đá cứ gằn lên thành biển

Biển đá mang mặt người nhễu nại

ẩn sau ngói âm dương uốn lượn nhịp núi rừng,

ngựa thồ nhịp lên dốc,

nhịp trống thúc quân âm âm hồn đất mẹ vía trời cha…

Người nằm lại!

 

Chỉ có tiếng gió dài như dây diều vươn về hốc núi

U uất sống dao phạt xuống lá rừng

Gốc sa mộc già nua phác lên trời cánh đại bàng mỏi mệt

Và máu người khảm đá rịn mồ hôi

Từng doi đá bật mầm lên như cỏ

 

Đỉnh cao 2000

Gió táp bời bời

Bóng cô gái Dao cặm cụi bươn trên đá

Cái màu đỏ áo khăn cứ bừng lên rộn rã

Ngỡ bụi mây rừng mềm lại những vòng gai

 

Đồng bào tôi mắc đời mình nơi cực Bắc

Mắc dáng đứng cheo veo như thân ngô dây đậu

Bám lấy đá cằn như con dúi, con nhồng

Nắng nghiêng đỏ bức tường trình đất núi

Và…,

… ánh mắt trẻ con bối rối

Hồn nhiên nghèo khó đến nao lòng

Mà…,

…tốt lành, khoắn khỏe núi sông

 

Ngược miền Trời

Mặt trời rạng như hạt bắp,

Rạng như khoé răng vàng cô gái Mông mười sáu

Rạng như đuôi mắt chàng trai Mông xếch ngược

Đắm đuối rúc khèn loang vạt núi gần xa

 

Đỉnh cao 2000

Núi uốn thang mây

Những đôi vai sần chai địu quẩy tấu chung chiêng

Nghìn bước chân không mỏi

Dựng nên cột cờ vạn thủa

 

Dẫu Mã Pí Lèng thấp bằng lùm nấm mối

Dẫu Nho Quế dốc ngược nước lưng trời

Mỗi nếp nhà một chốt canh đứng đợi

Lặng lẽ khêu đèn thắp ấm hừng đông

 

Người nằm lại miền Trời

Có nghe rông đá chuyển mình

Dìu dịu sáng những hạt đèn nơi cực Bắc.

P.V.A

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder