Khi trái tim khô nước mắt – truyện ngắn của Nguyễn Đình Minh

Thu choàng tỉnh ,đứng dậy mở cửa. Trăng suông buông đầy đường. “Thực ra bây giờ đã là ngày mới rồi”- cô nghĩ và bước xuống lòng đường với những bước đi rất cả quyết.

Thu ngồi im lặng nhìn căn phòng của một nữ nhà báo nghỉ hưu. Đã 23 giờ, chiếc đồng hồ côn thông thả buông rơi mười một tiếng vào không gian ngõ hẻm yên tĩnh của khu phố cổ. Thu giật mình, đây có đúng là căn nhà của Minh Tâm, cây bút mấy chục năm chuyên tư vấn chuyện trắc trở của những mối tình?

Chiếc giường một có che riđô nhưng vẫn đủ nhìn thấy chiếc gối đơn trắng toát trên phía đầu gường. Bàn viết nhỏ có độc một chiếc ghế, trên đó còn một bát mì tôm ăn dở,.một đôi đũa vắt ngang qua thành bát. Màu sắc của cô đơn hình như vương khắp căn phòng. Mắt Thu dừng lại ở bức tranh, nó cũng một mình chơi vơi dính trên bức tường trắng toát. Đó là hình vẽ một trái tim như  đang bị ai bóp nghẹt tới nỗi máu tụ lại ở một nửa, màu máu bầm lại như đêm và dường như ở đó có gương mặt một người đàn ông đang gục xuống. Nửa còn lại  vỡ  ra hướng vào bầu trời đầy những những bụi sao lấp lánh là gương mặt một người đàn ông khác thánh thiện như đang bay theo…

– Cháu uống nước đi – Nhà báo Minh Tâm nói.

– Dạ! Thu giật mình – Thưa cô cháu… Thu ngước nhìn gương mặt người đàn bà vẫn còn những nét thật đẹp, nhưng đôi mắt thì u buồn, dù rằng vẫn ánh lên sự thông minh cương nghị. Bà nhìn Thu và như tự nói với chính mình :

– Cô đã nhận được thư cháu. Mấy chục năm chắp nối và chắp vá những mối tình… có cái thành có cái bại, cô nghiệm ra một điều trái tim yêu bao giờ cũng có lý, nhưng cái lý đúng sai thì còn phải bàn cãi vì bản chất của cái lý nó phải nảy sinh từ bộ não người ta. Cái lý của trái tim cháu quá mạnh, làm cho cô lúng túng… Cô hẹn cháu vào giờ này, cái giờ mà chỉ có nhưng người đàn bà đang thổn thức trong cô đơn bất lực mới bình tĩnh và suy xét được. Và thay vì lá thư trả lời cô kể cháu nghe một câu chuyện nếu như cháu muốn.

Thu im lặng gật đầu. Ngoài sân tiếng dế ngân lên một khúc vĩ cầm buồn thảm, trăng thượng tuần hắt ánh bàng bạc qua song.

+

+    +

Thời sinh viên tôi cũng yêu một chàng trai hoàn hảo về mọi mặt chỉ trừ một cái là chàng nghèo, nghèo như chính chàng trai của cháu bây giờ. Và tôi cũng như cháu, một cô sinh viên nhà quê ra tỉnh.

Tôi gặp chàng trong một buổi giao lưu với sinh viên trường Đại học Kiến trúc. Vẻ phong trần , tiếng Ghi ta chau chuốt.lời ca ngọt ngào và ánh nhìn lãng mạn của chàng đã hút hết hồn tôi. Đó là Chàng ghi ta – theo cách gọi của nhiều cô gái si tình.

Ngày ấy tôi yêu chàng như hơi thở, trên cả sinh mạng của tôi. Mỗi đêm chỉ mường tượng thấy vòng tay chàng tôi đã cảm thấy mùi đàn ông đổ trên da thịt. Tôi ghì riết lấy chàng trong cơn mơ. Tôi thấy nổi gen khi lũ con gái thấy chàng cứ réo gọi : “Anh ghi ta ơi,chàng ghi ta ơi, yêu em nhé !…Tôi khóc khi thấy chàng nhai trệu trạo miếng bánh mỳ giữa cảnh chiều muộn đầy bụi bặm của khu ký túc xá. Buốt lòng trước khuôn mặt vô hồn của chàng nơi quán cóc khi đến kỳ phải đóng tiền học…

Có đêm hai đứa ngồi bên ghế đá,chàng thổn thức ” Nghèo,em ơi cái số mình nghèo có lẽ anh không còn trụ vững được nữa phải bỏ học thôi”. Những giọt nước mắt yếu đuối ấy giống như những hạt muối rơi vào cõi lòng tôi đang nát bấy vì yêu thương. Tôi ôm ghì lấy đầu chàng với một ý nghĩ duy nhất, hy sinh tất cả cho người yêu, phải tất cả.

Có rất nhiều cô gái sinh viên có hoàn cảnh như tôi. Hầu hết họ cắn răng chia tay với mối tình sau vài tháng thấm đầy nước mắt vào gối. Ngày ấy tôi cho đó là những giọt nước mắt vô cảm giả dối. Tâm sự này của tôi được một cô bạn chia sẻ,cô ấy đã không ngần ngại kể chuyện mình bí mật cặp bồ để lấy tiền như thế nào. Tôi thì rất sợ chuyện đó, sợ đến nỗi nhắm mắt vào vừa tưởng tượng ra cảnh ôm ấp người đàn ông xa lạ là tôi đã nổi da gà. Nhưng vào một buổi sáng khi tôi vừa về quê được mấy ngày vì mẹ ốm thì được tin nhắn của chàng ” Anh phải mổ tại bệnh viện Việt Đức, anh muốn nhìn em lần cuối “.

Tôi ào đến bệnh viện, chàng vẫn còn nằm đó chờ làm thủ tục vì chưa có đủ tiền. Chàng cắn chặt răng vào chiếc chăn  kìm nén cơn đau,nhưng nước mắt ứa ra thành dòng trên khuôn mặt teo đi , như taù lá úa. Vội vàng trút hết số tiền ở quê vừa cầm lên và ký cam kết với bệnh viện sẽ hoàn đủ, tôi đưa tất cả giấy tờ thậm chí ký luôn vào biên bản . Cô có phải vợ không ? bác sỹ hỏi- tôi cũng gật. Tôi không còn nghĩ gì khác ngoài ý phải cứu được chàng. Nhưng theo lời bác sỹ nói những ca như thế này phải mất vài chục triệu tiền chữa trị.

Lấy ở đâu vài chục triệu bây giờ? Tôi tắt đèn, ngồi một mình nhìn qua ô của sổ, vầng trăng đầu tháng như một nụ cười nhạt thếch vô vị, gió ném vào đêm tiếng thở dài thầm thào như cố nén. Những bông hoa hồng trong bình đen thẫm lại. Lần đầu tiên tôi thấy những bông hoa hồng này không khác gì hoa nhựa. Tôi gục mặt trên hai cánh tay đầu óc trống rỗng bất lực và cảm nhận rõ những giọt nước mắt bò lăn tăn trên da thịt. Chợt cô bạn cùng phòng ngủ mơ bật cười khanh khách. Chính tiếng cười ấy đã kéo tôi trở lại tỉnh táo hơn, câu chuyện cặp bồ kiếm tiền mà nó kể hiện rõ mồn một trong tôi.

Làm chuyện ấy có nghĩa là bán đi cái ngàn vàng của đời ngưòi con gái, tặng phẩm quý nhất mà tôi sẽ dành tặng cho chàng? Không được đâu, tôi tự lắc đầu. Rồi đi đêm có ngày gặp ma. Chuyện mà đến tai chàng thì coi như hết. Nhưng làm mà dấu kín chàng thì tội lỗi và dấu đến bao giờ ? Bản thân tôi không cho phép mình làm chuyện đó. Và hàng trăm thứ chuyện sẽ đổ về dư luận sẽ xì xào bàn tán và nguy cơ nhiễm bệnh… tôi không dám nghĩ nữa… Nhưng đúng cái lúc ấy khuôn mặt nhợt nhạt của chàng lại hiện ra. Chàng sẽ chết và chàng chết cũng là hết. Tôi đâm ra lúng túng bế tắc giống như một con ruồi xa vào lưới nhện. Càng vùng vẫy càng bị dính chặt không thoát được. Mình sai rồi, mục tiêu là gì là cứu chàng cơ mà. Rồi chàng sẽ hiểu sẽ yêu mình vì suy cho cùng tâm hồn mình vẫn nguyên vẹn thuỷ chung mình sẽ bù đắp lại cho chàng nhiều hơn…

Con bạn  thức dậy tự lúc nào, dường như thấu hiểu những gì trong đầu tôI, nó nháy mắt tinh nghịch :

– Thôi, tối mai bạn đưa đi giải sầu, u uất vậy làm gì.

Đêm ấy tôi chỉ còn nhớ lờ mờ là được đưa vào một căn phòng VIP uống rượu. Phòng chỉ có ba người, ngoài tôI và con bạn còn một người đàn ông đứng tuổi phong cách đại gia. Họ nháy mắt và cười với nhau. Sau đó là uống rượu. Tôi cứ uống như uống nước lã, và lòng thì rười rượi buồn. Đến lúc nhìn mặt con bạn nhoè nhoẹt, thì tôi lả đi. Khi tỉnh lại, tôi thấy mình nằm trên giường trải ga trắng tinh. Cạnh một vết máu loang có một bó tiền và một dòng nhắn “ Cảm ơn em. Gọi số máy này cho anh nếu em còn muốn gặp”. Tôi chợt hiểu tất cả …

Chàng đã được cứu sống. Những ngày sau,các buổi tối lão đại gia ấy vẫn gọi điện và đưa xe đón đến những nhà nghỉ sang trọng và lần nào cũng trả tiền rất nhiều. Tôi không nhớ mặt lão đại gia ấy và cũng chẳng nhớ số tiền hắn cho nữa. Và có lẽ nếu không có một sự cố thì không biết tôi còn dính vào cái lão ấy bao lâu nữa. Đó là một buổi tối, khi tôi vẫn còn nằm trong vòng tay lão thì cửa xịch mở,người đàn bà tự xưng là vợ lão cùng hai người đàn bà khác ào đến cào cấu… Lão già một mặt quát vợ một mặt che cho tôi đủ thời gian khoác quần áo lên ngưòi trốn chạy… ngoài ngõ người xem đông nghịt. Tôi chạy thục mạng, chạy mãi đến khi nghe thấy tiếng gọi :

– Chị Tâm! có phải chị Tâm?  tôi mới đứng lại thở hổn hển. Đó là một cô gái, nhìn qua cũng biết là tiểu thư nhà giàu. Cô ta nâng cằm tôi lên và buông một câu làm tôi lạnh sống lưng :

– Chàng Ghi ta ơi, chàng yêu nhầm phải một con đĩ rồi.

Tôi định cãi lại, nhưng thôi phải đi khỏi khu phố này càng nhanh càng tốt,và tôi lại chạy.

Ngưòi yêu của tôi bình phục nhanh chóng và trở lại học tập. Để tiếp tục duy trì nguồn tiền cho chàng tôi rút kinh nghiệm, trốn học mỗi tuần vài buổi, đến một điểm ăn chơi xa Thủ đô để làm cái nghề mạt hạng. Ngày ấy biết thân xác mình dầm bập vỡ ra nhưng trái tim tôi vẫn trong trắng hướng về chàng. Tôi tiết kiệm từng đồng xu nhỏ, có ngày chỉ ăn bánh mỳ và uống nước sôi tất cả gom lại cho chàng. Tôi học hành sút giám người rạc đi ai cũng kêu nhưng lòng tôi thì vô cùng hoan hỉ.

Đôi lúc tôi cũng sợ cái tin tôi bị đánh ghen kia lộ ra và chàng sẽ nghĩ như thế nào? Những lo sợ mơ hồ như bóng mây lởn vởn ẩn hiện trong tôi, nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy chàng cười và được chàng nắm tay là tất cả đám mây u ám ấy lại tan biến. Yêu chàng, nên tôi không chú ý đến cách ăn nói của chàng như thượng lưu hơn, và cách âu yếm tôi mỗi lúc chỉ có hai người cũng rất chừng mực. Sự ngây thơ mách bảo tôi rằng đó mới là chàng trai đứng đắn và tôi vẫn sống trong ảo tưởng hồng. Tôi không biết rằng đó chính là những ngày tích tụ của mây đen chuẩn bị cho một cơn dông bão.

Ngày chàng bảo vệ luận văn là ngày tôi sung sướng nhất. Đến khi Hội đồng giám khảo công bố chàng được điểm 10 tuyệt đối thì tôi thấy mình như cất cánh khỏi mặt đất. Cô bạn cùng cảnh thầm thì bên tai “Mày đúng là nàng Châu Long trong vở Lưu Bình – Dương Lễ rồi”!

Mọi người ùa lên chúc mừng, trong đó có một cô gái xinh đẹp và hiện đại. Tôi sững sờ choáng váng nhận ra đó chính là cô tiểu thư bắt gặp tôi đêm bị đánh ghen. Ôm eo cô gái một cách tự nhiên, sau khi hôn lên môi cô gái ấy một nụ hôn điệu nghệ, chàng chỉ vào tôi và nói như vô cảm :

– Đây là bạn anh.

Và nói với tôi trơn tuột:

– Anh biết rõ em làm đã làm gì trong mấy năm qua. Xin cảm ơn vì sự hy sinh đó. Anh tiếc thật, giá như em hỏi anh một câu… nhưng thôi quá khứ rồi !

Và họ cười, ôm nhau chậm rãi đi vào chỗ nhóm bạn thượng lưu của họ đang ầm ĩ, Tôi bỗng thấy trời đất tối sầm… Chao ôi, “Quá khứ rồi”! tôi cắn chặt răng nhưng dòng nước mắt cứ trào ra. Tôi quơ vội lấy thành của một chiếc ghế bóp chặt. Âm thanh cuối cùng tôi nghe thấy là tiếng chân ghế run lật bật đạp xuống sàn đá lạnh.

Ngay đêm ấy tôi viết đơn xin nghỉ học để trên giường, rồi trốn chạy. Tôi đã chọn một hòn đảo du lịch tại một thành phố biển để quên đời. Tôi đã mất hết, vô cảm với cuộc sống nên dễ dàng chấp nhận thêm một lần trở lại cái nghề mạt hạng kia. Tôi đã thành con lươn trong bùn nhơ. Sáng khách, tối khách, đủ loại sang hèn. Cũng có đôi lúc nằm cô đơn trên cát và rùng mình nghĩ cả con người, cả trí tuệ tôi được cha mẹ sinh ra và thày cô dạy dỗ bây giờ như một khối thịt ôi thiu vậy. Có nhiều đêm khi khách ngủ say, lén đứng nhìn từ ô của tầng lầu và quanh quẩn một ý nghĩ “Nếu mình nhảy xuống biển từ đây thì có chết ngay được không?”. Mấy lần bi quẫn tuyệt vọng tôi đã định nhảy, nhưng hình như có một cái gì đó rất mơ hồ không xác định được nó như là ánh mắt thày, lời ru của mẹ, như là khát vọng của trái tim  thiếu nữ cảnh báo ngăn tôi lại.

Kiếp sống ấy cứ mòn mỏi trôi qua . Đúng một năm sau, vào một đêm dông, biển tung sóng đập ầm ầm vào bờ đá chân khách sạn, thằng “ma cô” dẫn gái, xuống phòng tôi cười nịnh :

– Có một khách VIP qua đêm, đòi một em có học để tâm sự, xinh đẹp nhưng phải mang chất quê – anh tính chỉ có em. Cố gắng chiều khách nhé!

Thân lươn thì còn sợ gì lấm đầu, tôi nghĩ vậy và lên phòng. Khi cửa phòng mở ra, tôi vô cùng sửng sốt chao đảo… Hắn, chính là hắn… “Chàng ghi ta” – dù hắn có hơi béo ra một chút! Còn hắn sau giây ngỡ ngàng, nở một nụ cười lạnh lùng và phẩy tay quát thằng cha dẫn gái :

Hàng không đúng yêu cầu, thay ngay!

Chao ôi sự xấu hổ tủi nhục cay đắng tất cả dồn về… tôi không còn nghĩ được gì chạy ào ra mở tung cửa sổ và lao xuống biển.

+

+    +

Tôi tỉnh dậy trong một ngôi nhà lá của một xóm vạn chài. Hình ảnh đầu tiên tôi nhìn thấy là một chàng trai gày gò nhưng khuôn mặt thì toát lên vẻ thông minh, cương nghị và bàn tay anh đang như múa trên mặt giấy. Tôi ngồi dậy, tiếng động đã làm anh giật mình. Anh bước tới ân cần :

– Em đã tỉnh? Anh vớt được em khi cùng ông chài đưa thuyền vào bờ bán tôm đêm qua. Em ăn cháo đi cho khoẻ. Cháo tôm đấy ngọt lắm.

Và bàn tay anh lại tiếp tục múa trên giấy.

Ba tháng ròng tôi ở xóm vạn chài. Hàng ngày tự nguyện ngồi xếp sách vở,hoặc đọc đánh lại số trang viết giúp anh. Đọc những bản thảo, tôi biết anh là một nhà văn, những trang truyện anh viết như những mảnh cuộc sống đau khổ yêu thương của cõi đời sống dậy. Chính những trang viết ấy đã làm tôi hồi phục. Tôi bắt đầu yêu kính anh. Nhiều đêm ngồi nhìn anh cặm cụi trong ánh nến giữa khung cảnh biển cả tôi cứ ngỡ là mơ ngủ. Cũng có nhiều lần đọc bản thảo tôi hăng lên tranh luận với anh. Anh cười hiền lành, lúc giảng giải lúc khen và nhiều khi chỉnh lại những ý văn mà tôi đề xuất. Anh nói :

– Viết văn là một nghề. Sự thông minh, học thuật, thậm chí cả năng khiếu nữa cũng chỉ là một nửa. Nửa còn lại là mồ hôi, nứơc mắt và máu, là những vấp ngã. khổ đau của mình của đời… vấn đề là mình có chấm được ngọn bút mẫn cảm là trái tim mình vào thứ mực linh diệu ấy để viết hay không? và có viết được đúng thứ ánh sáng cần cho con người và cuộc sống ?

Tôi ngồi bẽn lẽn như một cô học trò thực sự, nhìn anh và nghĩ “Không biết cái thứ mực linh diệu của riêng anh là những gì ?”

Có một điều cần kể ngay, là suốt ba tháng ấy anh liên tục bắt tôi nằm trên chiếc giường duy nhất, còn anh nằm trên chiếc sạp nứa. Anh lý giải là anh thường viết suốt đêm nên sợ tôi mất ngủ. Ba tháng tôi sống giữa tự nhiên và lòng nhân hậu nên da thịt con gái trở lại như xưa. Tôi cảm nhận rõ ánh nhìn khao khát của anh như đốt cháy những đường cong trên cơ thể tôi, nhưng chỉ thế thôi. Nhiều đêm tôi thấy ghét anh, sao anh không biết lợi dụng một tý, một cái nắm tay, một cái hôn nhanh… không có. Càng gét tôi càng yêu anh. Tôi cứ nghĩ thế giới đàn ông là lũ quỷ thì ra giữa hoang đảo làng vạn chài vẫn còn đó thiên thần.

Có hôm khi hoàng hôn chạng vạng,  anh bảo :

– Tối nay anh đi dạy một lớp học, em có đi cho vui ?

Chẳng cần đợi lâu, tôi cùng anh xuống thuyền, nơi ông già làng chài đợi sẵn. Qua câu chuyện của họ tôi hiểu được thì ra giữa biển cả mênh mông vẫn có lớp học và anh thường đến giúp bọn trẻ học chữ. Ông chài quay sang tôi :

– Cô ạ, chúng tôi như những cái bọt biển, muốn cập bờ nhưng làm gì có tiền để lên bờ. Lớp học này do chú đây gợi ý vạn chài mở ra. Một năm rồi, nhiều đứa đã biết viết chữ, tính toán. Nếu cô mà ở lại thì bọn trẻ có thể được học nhiều hơn…

Tôi bất ngờ về lời đề nghị của ông chài nên chỉ “Dạ!”. Anh ngồi im ngước nhìn trời cao và nói:

– Tâm có biết trên bầu trời kia có những ngôi sao mà ta không nhìn thấy không? Nó đẹp lắm đấy!

Đúng là văn nghệ sỹ, đi đâu rồi cũng lòi cái đuôi ra – tôi nghĩ và cười tủm tỉm.

– Cười gì –  Anh nhìn vào mắt tôi – Đó là những ngôi sao đen !

– Chú nói đùa, ông sao thì sao nào chả sáng lại có sao đen ?- ông chài chêm vào.

– Những ngôi sao đen là những ngôi sao đã tắt, nó không còn sáng nữa, nhưng trường lực hấp dẫn của nó vẫn còn nguyên trong vũ trụ. Nhờ đó mà cái vũ trụ mênh mông của chúng ta mới hoàn hảo và tồn tại.

Tôi ngớ ra vì quả thật tôi không biết điều đó và vì nhìn vào đôi mắt anh lúc ấy không hiểu sao giống như hai ngôi sao đang rực cháy… Mặc anh là ai, nhưng những việc anh làm ở nơi đây cho cái làng vạn chài này, cho tôi …không ai hay biết đã biến anh thành ngôi sao đen rồi. Tôi tự thấy mình nhạt nhẽo vô vị và anh chàng người yêu phản bội giống như ánh đom đóm lập loè giữa lùm dứa dại mọc đầy trên hoang đảo.

Đêm ấy khi trở về thì anh lên cơn sốt nặng, ho rũ rượi. Anh khó nhọc rút từ ngực áo ra một tờ giấy và chỉ vào ngăn bàn. Tôi hiểu, đó là tờ giấy ghi liều thuốc uống, tôi cứ thế mà chọn thành một vốc to. Anh uống xong thì lả đi. Tôi nâng đầu anh kê lên đùi tôi. Đêm sao mờ hắt lên khôn mặt động đậy co giật. Lần đầu tiên tôi ngồi vuốt ve người đàn ông giữa một thiên nhiên đêm yên tĩnh và và đầu óc trong veo không dục vọng. Bất giác tôi ghì chặt lấy anh để mặc những giọt nước mắt của mình thấm đầy bộ ngực anh gầy guộc.

Những chuyện như vậy diễn ra ngày càng dầy hơn. Tôi buốt lòng nhìn thấy mỗi ngày anh một yếu đi, còn anh vẫn viết mải miết, viết như muốn đổ hết cả ruột gan mình trên giấy. Anh cũng chăm chút tôi. Có đêm tôi vờ đánh tuột tấm chăn mỏng xuống nền nhà, anh bỏ bàn viết, nhặt chăn lên đắp lại. Anh ngồi đó một lát, nhè nhẹ vuốt mái tóc tôi rồi tiếp tục viết.

Ở gần anh, tôi thấy trong lòng mình như có một trái cây đang chín làm cho những ý nghĩ của tôi đổi màu hồng đỏ và hương thơm bắt đầu thoang thoảng. Có cảm giác quả chín ấy sẽ nổ tung chỉ cần một ánh nhìn  của anh chạm vào. Tôi hy vọng và lo lắng. Vừa muốn anh ngỏ lời yêu, tôi sẽ lập tức hiến dâng tất cả, nhưng cũng sợ hãi xót xa nghĩ về thân phận của mình. Tôi cũng biết rằng điều ấy tất phải xảy ra. Vào cái ngày định mệnh ấy tự dưng anh nói nhiều.

– Thu ạ! Tối nay sẽ có mưa to đấy, tượng trời biển báo trước mà. Em sắp xếp và bọc vào túi nilong trình tự các bản nháp kia. Vài cái đã xong, còn đa phần là cốt truyện và các ý tưởng. Anh muốn sau này em hoàn thiện nó giúp anh. Anh đã quan sát em rất kỹ, em có khả năng viết, và sẽ có một chân trời của riêng em.

– Em viết sao được ?

– Em là sinh viên tổng hợp văn mà. Em phải trở về học lại. Anh có một thẻ tiết kiệm từ nhuận bút đủ cho em học đến hết khoá.

– Em nghỉ học rồi, đời em coi như đã xong.

– Ai cho em nghỉ, ai cho em xong ? – Anh trừng mắt. ánh mắt của người cha, người mẹ, người yêu, của hy vọng gửi gắm… trộn lẫn. Tôi đâm hoảng đến nỗi cúi đầu im lặng.

Đêm ấy mưa to dữ dội thật. Căn nhà lá dột tứ tung. Chúng tôi ngồi nép bên nhau. Trái tim héo úa của tôi tự nhiên bừng thức nó căng lên như có lửa và đập rộn ràng, khao khát. Anh cúi xuống và tôi nhắm mắt lại. Một nụ hôn thật ngọt ngào. Anh ôm chặt và tôi quấn riết lấy anh, toàn bộ cơ thể tôi như căng lên vẫy gọi dâng hiến. Nhưng đột nhiên anh dừng lại, nhè nhẹ ấn tôi xuống giường và nói nghẹn ngào :”Anh không thể yêu em!”.

Trời ơi! đất lại thêm một lần sụp xuống … anh khinh em? Anh là ai mà dám khinh? Lòng tự ái khiến tôi đầy anh ra một cách phũ phàng và quát lên :

– Anh cút đi, anh cũng không hơn những thằng đàn ông khốn nạn kia bao nhiêu… tôi trừng mắt vào anh, đanh đá thách thức.

Anh vẫn đứng đó mỉm cười và nhìn tôi như muốn trút tất cả sự âu yếm của một người đàn ông dành cho người đàn bà rồi chậm chạp, nặng nề… bước vào cơn mưa biển. Một ánh chớp loé lên. Hình ảnh cuối cùng về anh tôi nhìn thấy là cả thân hình nhuộm đỏ như một bó đuốc.

Sáng hôm sau tôi tỉnh lại, trên bàn viết có mấy chữ “Anh để lại tất cả cho em. Hãy thay anh viết tiếp những điều dang dở cho cuộc sống. Hãy viết như ngày mai mình sẽ chết”.

Tôi oà khóc nức nở và chạy dọc bãi biển gọi anh, nhưng hình như biển đã đón anh rồi…

+

+        +

Nhà báo Minh Tâm ngừng kể. Bà gục xuống, mái tóc xoã ra nửa đen nửa bạc trắng. Thu ngồi như bất động. Chiếc đồng hồ côn gióng giả gõ mười hai tiếng vào đêm. Thu choàng tỉnh, đứng dậy mở cửa.Trăng suông buông đầy đường. “Thực ra bây giờ đã là ngày mới rồi”- cô nghĩ và bước xuống lòng đường với những bước đi rất cả quyết.

NĐM

Ngày 23 tháng 9 năm 2008

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder