Михаил Лермонтов (M. Lecmôntôp)
(1814 – 1841), nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch Nga, được mệnh danh là “Mặt Trời thi ca” của nước Nga sau khi А.С. Пушкин mất…
Михаил Лермонтов (M. Lecmôntôp)
(1814 – 1841), nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch Nga, được mệnh danh là “Mặt Trời thi ca” của nước Nga sau khi А.С. Пушкин mất…
Русалка
Русалка плыла по реке голубой,
Озаряема полной луной;
И старалась она доплеснуть до луны
Серебристую пену волны.
И шумя и крутясь, колебала река
Отраженные в ней облака;
И пела русалка—и звук ее слов
Долетал до крутых берегов.
И пела русалка: “На дне у меня
Играет мерцание дня;
Там рыбок златые гуляют стада;
Там хрустальные есть города;
И там на подушке из ярких песков
Под тенью густых тростников
Спит витязь, добыча ревнивой волны,
Спит витязь чужой стороны.
Расчесывать кольца шелковых кудрей
Мы любим во мраке ночей,
И в чело и в уста мы в полуденный час
Целовали красавца не раз.
Но к страстным лобзаньям, не зная зачем,
Остается он хладен и нем;
Он спит—и, склонившись на перси ко мне,
Он не дышит, не шепчет во сне!”
Так пела русалка над синей рекой,
Полна непонятной тоской;
И, шумно катясь, колебала река
Отраженные в ней облака.
1832
М. Лермонтов
Nàng Tiên cá
Nàng bơi theo dòng sông xanh
Long lanh dưới ánh trăng thanh dịu dàng
Cố tung lên tới trăng vàng
chùm bọt bạc, dải sóng đang nô đùa
Ồn ào, uốn lượn, đong đưa
dòng sông in bóng mây thưa mơ màng
Nàng ca những tiếng oanh vàng
Vượt bờ dốc đứng âm vang sông dài
Hát rằng: “Đáy biển của tôi
Ngày ngày lấp lánh ánh trời hỡi ai
Cá vàng đàn lũ lượn bơi
Giữa thành phố đẹp sáng ngời pha lê
Có một dũng sĩ ngủ mê
Bóng râm rừng sậy phủ che trên đầu
Ghen tuông sóng bắt từ đâu
Quăng nơi lạ lẫm, gối đầu cát êm…
Chúng tôi thích dưới màn đêm
Chải những lọn tóc xoăn mềm như tơ
Hôn môi hôn trán hàng giờ
Mãi hôn người đẹp ngủ mơ bao ngày
Không hiểu sao – tò mò thay
Mà chàng lạnh ngắt cả ngày cả đêm
Ngủ vùi, tựa vai tôi mềm
Không thở, cũng chẳng mơ rên một lời!”
Khúc ca như nỗi buồn rơi
Nàng Tiên hát giữa sông đời thẳm xanh
Ồn ào sông xoáy, cuộn nhanh
Đang in bóng đám mây lành trên cao…
ПАРУС
Белеет парус одинокой
В тумане моря голубом!..
Что ищет он в стране далекой?
Что кинул он в краю родном?..
Играют волны – ветер свищет,
И мачта гнется и скрыпит…
Увы, – он счастия не ищет
И не от счастия бежит!
Под ним струя светлей лазури,
Над ним луч солнца золотой…
А он, мятежный, просит бури,
Как будто в бурях есть покой!
1832
М. Лермонтов
CÁNH BUỒM
Cánh buồm đơn độc sáng lên
Trong mù sương giữa xanh đen biển trời!…
Kiếm tìm chi chốn xa xôi?
Và gì bỏ lại phương trời quê hương?..
Sóng đùa nhả, gió khoan buồm
Vặn lưng cót két trụ luôn xoay đầu
Hạnh phúc chẳng kiếm tìm đâu
cũng không chối bỏ, mặc dầu – ôi chao!
Dưới buồm luồng biển thanh màu
Trên buồm vàng nắng một bàu trời xanh
Buồm ưng bão tố bạo hành
Bình Yên lúc đó mới thành – dường như!
Души моей признанья
Нет, не тебя так пылко я люблю,
Не для меня красы твоей блистанье:
Люблю в тебе я прошлое страданье
И молодость погибшую мою.
*
Когда порой я на тебя смотрю,
В твои глаза вникая долгим взором:
Таинственным я занят разговором,
Но не с тобой я сердцем говорю.
*
Я говорю с подругой юных дней,
В твоих чертах ищу черты другие,
В устах живых уста давно немые,
В глазах огонь угаснувших очей.
M.Ю. Лермонтов
CON TIM ANH THÚ NHẬN
Không đâu, không phải vì em
Mà anh bừng cháy lửa tim nhiệt thành
Em đẹp xinh chẳng vì anh
Anh yêu nỗi khổ đời mình trong em,
tuổi xanh đã lấp đất mềm…
Đôi khi chăm chú ngắm nhìn mắt em
Cái nhìn lâu như kiếm tìm
Anh đang thầm lén chuyện riêng thôi mà
không cùng em đâu, thật thà
Chuyện cùng với bạn gái xa xưa rồi.
Qua dáng em tìm dáng người
Qua môi em tìm tiếng cười đã câm
Qua mắt em – ánh lửa ngầm
của đôi mắt tắt lửa thần từ lâu…
Выхожу один я на дорогу
Выхожу один я на дорогу;
Сквозь туман кремнистый путь блестит;
Ночь тиха. Пустыня внемлет богу,
И звезда с звездою говорит.
В небесах торжественно и чудно!
Спит земля в сияньи голубом…
Что же мне так больно и так трудно?
Жду ль чего? жалею ли о чём?
Уж не жду от жизни ничего я,
И не жаль мне прошлого ничуть;
Я ищу свободы и покоя!
Я б хотел забыться и заснуть!
Но не тем холодным сном могилы…
Я б желал навеки так заснуть,
Чтоб в груди дремали жизни силы,
Чтоб дыша вздымалась тихо грудь;
Чтоб всю ночь, весь день мой слух лелея,
Про любовь мне сладкий голос пел,
Надо мной чтоб вечно зеленея
Тёмный дуб склонялся и шумел.
Михаил Лермонтов
MỘT MÌNH RA ĐƯỜNG
Một mình cất bước ra đường
Thạch lộ lấp loáng dưới sương xa mờ
Đồng hoang hướng Chúa phụng thờ
Sao trời to nhỏ chuyện trò. Đêm thanh
Diệu kì, trang trọng cao xanh!
Hào quang lam phủ đất bình yên mơ…
Dạ trĩu đau, vì sao cơ?
Đợi chờ chi? Tiếc thương bờ bến nao?
Tâm này mong đợi gì đâu
Chuyện xưa không tiếc, chẳng sầu trong tim
Bình yên, tự tại đang tìm
Gía được quên, được ngủ yên lúc này.
Gì bằng mồ lạnh giấc say
Mong sao suốt thế kỉ này thiếp đi
Vẫn mang nhựa sống thầm thì
Nhẹ nhàng nhịp thở trong khi mơ màng
Và ngày đêm giọng ca vàng
Khúc tình ca hát khẽ khàng lặng sâu
Muôn đời xanh ngắt một màu
Cây sồi đen ngả xuống đầu lao xao.
Благодарю!
Благодарю!.. Вчера мое признанье
И стих мой ты без смеха приняла;
Хоть ты страстей моих не поняла,
Но за твое притворное вниманье
Благодарю!
В другом краю ты некогда пленяла,
Твой чудный взор и острота речей
Останутся навек в душе моей,
Но не хочу, чтобы ты мне сказала:
Благодарю
Я б не желал умножить в цвете жизни
Печальную толпу твоих рабов
И от тебя услышать, вместо слов
Язвительной, жестокой укоризны:
Благодарю!
О, пусть холодность мне твой взор покажет,
Пусть он убьет надежды и мечты
И все, что в сердце возродила ты;
Душа моя тебе тогда лишь скажет:
Благодарю!
October 22, 2008
M.Ю. Лермонтов
CÁM ƠN!
Cám ơn em chuyện hôm qua.
Lời ái mộ với vần thơ chân thành,
Không cười, không hiểu lòng anh
em vẫn nhận tỏ ra giành lưu tâm
“Giả vờ thôi”, anh nghĩ thầm
Dẫu sao vẫn phải một lần
“Cám ơn”
Anh đã bị em hút hồn
Nhãn quan tinh tế, ngữ ngôn tuyệt vời
Khắc lòng anh đến suốt đời
Nhưng không muốn em nói lời
“Cám ơn”
Thực lòng chẳng muốn nhân thêm
Số nô lệ quấn chân em thảm sầu
Thay cho trách cứ, càu nhàu
được nghe em nói một câu rất buồn
Đó là: “Hết sức cám ơn!”
Ồ, thà cứ chịu mắt em lạnh lùng
Mặc cho hi vong, ước mong
chết cùng mọi thứ gieo trong lòng này
Hồn anh sẽ chỉ giãi bày
Cùng em câu nói thường ngày:
“Cám ơn!”
YTEC
Ночевала тучка золотая
На груди утеса-великана,
Утром в путь она умчалась рано,
По лазури весело играя;
Но остался влажный след в морщине
Старого утеса. Одиноко
Он стоит, задумался глубоко,
И тихонько плачет он в пустыне
M.Ю. Лермонтов
GHỀNH ĐÁ
Mây Vàng ngủ lại qua đêm
Trên ngực rộng, đá vạn niên khổng lồ
Tinh mơ nàng đã bay vù
Lên trời xanh, mài nghịch đùa vui chơi
Còn lưu một vết ẩm thôi
trên nếp nhăn, đá bao đời cô đơn
Ghềnh đá đứng ngẫm nỗi buồn
Khẽ rơi giọt lệ giữa hồn hoang vu.
N.C dịch