Ngụ ngôn gửi người mất ngủ – Từ Linh

Trên Blog của Phạm Thị Hoài có đăng 10 “Ngụ ngôn của người mất ngủ” của tác giả Từ Linh, chúng tôi trân trọng giới thiệu một trích đoạn có tựa đề “Biển lớn” thuộc “câu chuyện” Ngụ ngôn thứ ba.

Trên Blog của Phạm Thị Hoài có đăng 10 “Ngụ ngôn của người mất ngủ” của tác giả Từ Linh, chúng tôi trân trọng giới thiệu một trích đoạn có tựa đề “Biển lớn” thuộc “câu chuyện” Ngụ ngôn thứ ba.

NGỤ NGÔN THỨ BA

BIỂN LỚN

1.

Một hôm, tôi và hồn tôi cùng ra biển chơi.

Đến nơi, chúng tôi đi quanh, tìm cho mình một bãi tắm riêng tư, im ắng.

Đang đi, chúng tôi gặp một người ngồi trên bãi đá đen, ông đưa tay bốc trong túi ra từng nắm muối rồi ném xuống biển.

Hồn tôi bảo: Đó là người bi quan. Ta đi thôi, không nên tắm nơi này.

2.

Đến một lạch nước, chúng tôi thấy có người đứng trên tảng đá trắng, tay ôm hộp nạm ngọc. Anh bốc từ hộp ra từng nắm đường rồi ném xuống biển.

Hồn lại bảo: Đây là người lạc quan. Đừng để y thấy ta trần truồng tắm lúc này.

3.

Chúng tôi đi xa nữa, thấy có người ngồi ở mép biển, anh nhặt từng con cá chết rồi nhẹ nhàng thả cá về với nước.

Hồn tôi bảo: Cũng không tắm ở đây được, y là kẻ theo chủ nghĩa nhân đạo.

4.

Chúng tôi lại đi, gặp một người đang lom khom vẽ viền cái bóng của mình trên cát. Các đợt sóng ùa đến xóa sạch mọi đường nét, nhưng hắn vẫn chăm chỉ lom khom vẽ rồi vẽ.

Hồn bảo tôi: Y là tay thần bí, không chơi được, đi thôi.

5.

Đến một trảng nước yên tĩnh, chúng tôi gặp một người cứ vốc bọt biển cho vào chiếc bát sành.

Hồn tôi nói: Hắn là tay lý tưởng, đừng cho hắn thấy ta tắm truồng.

6.

Chúng tôi lại đi, bỗng nghe tiếng la to: “Đây chính là biển, biểu sâu, biển rộng, biển hùng vĩ.”

Thì ra đấy là một người đang xoay lưng lại biển, anh ta kê sát bên tai một vỏ ốc lớn và đang chăm chú nghe tiếng kêu từ vỏ ốc.

Hồn tôi bảo: Đi thôi, hắn là kẻ xoay lưng với những gì hắn không nắm bắt được, và chỉ nhìn biển bằng cách nghe mảnh vụn.

7.

Và cứ thế chúng tôi đi, đến một bãi đá cỏ mọc, chúng tôi thấy một người đang vùi đầu trong cát.

Tôi bảo hồn rằng: Ta có thể tắm ở đây vì hắn không thấy gì hết.

Hồn tôi đáp: Không! Hắn mới là kẻ gây chết chóc nhiều hơn hết thẩy. Hắn là tay giáo điều thuần túy.

Chợt một nỗi buồn sâu phủ xuống mặt hồn tôi, thấm vào giọng nói, hồn tôi thổn thức:

Chúng ta đi thôi, ở đây không có chỗ nào riêng tư tĩnh lặng để đắm mình. Ta không muốn gió nơi này thổi bồng tóc mình, không muốn không khí nơi này lọt vào buồng phổi lồng ngực mình, không muốn phơi mình trần trụi giữa thứ ánh sáng này.

Thế là chúng tôi lại đi, đi tìm một vùng biển lớn hơn.

 

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder