Nhà thơ Nga Афанасий Афанасьевич Фет (1820 – 1892)

 

Vanhaiphong giới thiệu nhà thơАфанасий Nga  Афанасьевич Фет.  (1820-1892). Ông là một trong những nhà thơ lớn nhất của nước Nga thế kỉ 19. Chủ đề chính trong thơ của ông là thiên nhiên và tình yêu. Ngôn ngữ thơ của Fet trong trẻo và tinh khiết, các bài thơ thường ngắn và cô đọng. Thiên nhiên Nga trong thơ ông đẹp đến lạ lùng, ông viết nhiều về những đêm trăng huyền diệu và tình yêu.
Dưới đây là 6 bài thơ của ông do Ngọc Châu dịch….

 

Vanhaiphong giới thiệu nhà thơАфанасий Nga  Афанасьевич Фет. (1820-1892). Ông là một trong những nhà thơ lớn nhất của nước Nga thế kỉ 19. Chủ đề chính trong thơ của ông là thiên nhiên và tình yêu. Ngôn ngữ thơ của Fet trong trẻo và tinh khiết, các bài thơ thường ngắn và cô đọng. Thiên nhiên Nga trong thơ ông đẹp đến lạ lùng, ông viết nhiều về những đêm trăng huyền diệu và tình yêu.
Dưới đây là 6 bài thơ của ông do Ngọc Châu dịch

 

“На заре ты её не буди”

На заре ты её не буди:
, На заре она сладко спит!
Утро дышит у ней на груди,
Ярко пышет на ямках ланит.

И подушка её горяча,
И горяч утомительный сон,
И чернеясь бегут на плеча
Косы лентой с обеих сторон.

А вчера у окна ввечеру
Долго, долго сидела она
И следила по тучам игру,
Что, скользя затевала луна,-

И чем ярче играла луна,
И чем громче свистал соловей,
Всё бледней становилась он

Сердце билось больней и больней.

Оттого на юной груди,
На ланитах так утро горит.

Не буди ж ты её не буди:
На заре она сладко так спит.

А.А Фет


ĐỪNG GỌI NÀNG LÚC SỚM MAI

Đừng đánh thức nàng lúc rạng đông

Tinh sương lịm ngọt giấc mơ nồng!

Ban mai nhẹ thở trên lồng ngực

Lúm đồng tiền son giữa má hồng


Chiếc gối của nàng cũng ấm lên

Giấc mơ mệt mỏi nóng triền miên

Bím tóc duỗi dài theo hai phía

Sắc huyền xuôi chảy xuống vai mềm


Suốt chiều qua ngóng bên song cửa

Nàng ngồi, ngồi mãi đó chẳng rời

Cứ dõi theo đám mây đùa rỡn

Trêu chòng trăng lúc chắn lúc thôi


Và trăng càng rực rỡ bao nhiêu

Họa mi càng ríu rít hót theo

Nàng thì mỗi lúc thêm nhợt nhạt

Trái tim đau, đau cả trời chiều.



Nên ngực non tơ mới phập phồng
Trên má kia nắng sớm tô hồng

Đừng ai đánh thức nàng dậy nhá:

Ngọt ngào giấc ngủ lúc hừng đông.

Я был опять в саду твоем


Я был опять в саду твоем,
И увела меня аллея
Туда, где мы весной вдвоем
Бродили, говорить не смея.

Как сердце робкое влекло
Излить надежду, страх и пени,—
А юный лист тогда назло
Нам посылал так мало тени.

Теперь и тень в саду темна,
И трав сильней благоуханье;
Зато какая тишина,
Какое томное молчанье!

Один зарею соловей,
Таясь во мраке, робко свищет,

И под навесами ветвей
Напрасно взор кого-то ищет.

А.А Фет

TRỞ VỀ KHU VƯỜN EM

Anh lại về với khu vườn em

Đường cây xanh dẫn bước chân êm

Nơi mùa xuân mình lang thang mãi

Lặng câm, không dám tỏ nỗi niềm


Tim rụt rè ngập tràn hi vọng

Mà âu lo, e cả gốc cây

Ngày ấy chiếc lá non trêu chọc

Chẳng cho mình lớp bóng che dầy


Bóng cây vườn em giờ mát xanh

Ngát thơm mùi hoa cỏ trong lành

Nhưng mà sao lặng thinh đến vậy

Cái lặng im đày đọa hồn anh!


Một tiếng chim họa mi cất lên

Rụt rè, tan giữa đám xanh đen

Dưới vòm cành lá xum xuê ấy

Uổng công người đưa mắt kiếm tìm.

Какое счастие:

и ночь, и мы одни!

Какое счастие: и ночь, и мы одни!

Река – как зеркало и вся блестит звездами;

А там-то… голову закинь-ка да взгляни:

Какая глубина и чистота над нами!

О, называй меня безумным! Назови

Чем хочешь; в этот миг я разумом слабею

И в сердце чувствую такой прилив любви,

Что не могу молчать, не стану, не умею!

Я болен, я влюблён; но, мучась и любя –

О слушай! о пойми! – я страсти не скрываю,

И я хочу сказать, что я люблю тебя –

Тебя, одну тебя люблю я и желаю!

А. А Фет

 

HẠNH PHÚC SAO, ĐÊM NAY!

Hạnh phúc thay mình đêm nay!

Sông như gương, lấp lánh đầy ánh sao,

Kìa, em… ngước nhìn đi nào:

Trong, sâu thăm thẳm trời cao chúng mình!

Cứ gọi anh tên điên tình!

Phút này anh chẳng là mình đâu em

Sóng tình dâng, nghẹn con tim

Làm sao có thể im lìm – không đâu!

Anh yêu, đau đớn, khổ sầu

Nghe anh đi! Tình khát khao tỏ bày,

Yêu em tha thiết, đắm say

Chỉ mình em giữa đời này mà thôi!

 

Люди спят; мой друг,

пойдем в тенистый сад.

Люди спят; мой друг, пойдем в тенистый сад.
Люди спят; одни лишь звезды к нам глядят.
Да и те не видят нас среди ветвей
И не слышат – слышит только соловей…
Да и тот не слышит,- песнь его громка;
Разве слышат только сердце и рука:

Слышит сердце, сколько радостей земли,

Сколько счастия сюда мы принесли;
Да рука, услыша, сердцу говорит,  
Что чужая в ней пылает и дрожит,

Что и ей от этой дрожи горячо,

Что к плечу невольно клонится плечо…

А.А Фет

RA NGOÀI VƯỜN ĐI EM

Ra vườn đi, họ ngủ rồi

Dưới vòm xanh, chỉ sao trời ngó xem

Cành che, cũng khó nghe tìm,

ngoài họa mi – một cô chim điệu đàng…

nhưng chẳng nghe – cứ hót vang

Mặc tim với tay mình đang xiết đời:

Tim nghe đất ngập niềm vui

Bao nhiêu hạnh phúc, ta – người tặng trao

Tay nghe tim khẽ thì thào

Lửa đâu lay động cháy vào trong nhau

Khiến tim run rẩy nhói đau

Rồi vai em bỗng ngả vào vai anh…

И от печали не прочь…

Тихая звёздная ночь,

Трепетно светит луна;

Сладки уста красоты

В тихую звёздную ночь.

Друг мой! в сиянье ночном

Как мне печаль превозмочь

Ты же светла как любовь,

В тихую звёздную ночь.

Друг мой, я звёзды люблю

И от печали не прочь…

Ты же ещё мне милей

В тихую звёздную ночь.

1842

А.А Фет

VÀ CHẲNG TRỐN KHỎI NỖI BUỒN

Đêm đầy sao lặng lẽ

Trăng ngời ngời xốn xang

Ngọt ngào làn môi nàng

Trong đêm sao lặng lẽ


Em ơi! Đêm hào quang

Anh nén buồn đến thế

Em rạng ngời tình yêu

Trong đêm sao lặng lẽ


Em, anh yêu trời sao

Trốn nỗi buồn không thể…

Em càng thân quí hơn

Trong đêm sao lặng lẽ

 

Вдали огонек за рекою…

Вдали огонек за рекою,
Вся в блестках струится река,
На лодке весло удалое,
На цепи не видно замка.

Никто мне не скажет: «Куда ты
Поехал, куда загадал?»
Шевелись же весло, шевелися!
А берег во мраке пропал.

Да что же? Зачем бы не ехать?
Дождешься ль вечерней порой
Опять и желанья, и лодки,
Весла, и огня за рекой?..

А.А Фет

ÁNH LỬA VEN SÔNG XA

Bờ xa kia ánh lửa hồng

Nước trôi loáng bạc dưới lòng sông sâu

Mái chèo xếp sẵn từ lâu

Lại không thấy khóa phía đầu xích buông.

Chẳng bóng nào ra cản đường:

“Đi đâu, ngươi định đến phương trời nào?”

Mái chèo khua nhẹ làm sao!

Bờ dần xa rồi khuất vào màn sương.

Chứ sao? Sao chẳng lên đường?

Đợi bao lâu một chiều sương mơ màng

Khát khao, thuyền đã sẵn sàng

Mái chèo, ánh lửa đều đang đợi người?…

 

(Ngọc Châu dịch)

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder