Nhìn lại vết thương lòng
Không bao giờ máu chảy
Mà lệ tràn ngược đông
Mà tim như đốt cháy
Nhìn lại vết thương lòng
Chẳng bao giờ thấy cũ
Chỉ thấy hằn bão giông
Vệt buồn như thác lũ
Nhìn lại vết thương lòng
Không bao giờ cổ tích
Tím một dòng mênh mông
Giữa đêm trường tịch mịch
Nhìn lại vết thương lòng
Cứ như đêm rồi sáng
Chấm phá từng giọt loang
Nhỏ xuống nỗi đau vàng
D. T. V
(Mĩ)