Nhân dịp kỷ niệm 68 năm Ngày giải phóng Hải Phòng (13/5/1955-13/5/2023), Vanhaiphong mở tuần thơ “Sáng miền cửa biển”, giới thiệu những bài thơ viết về Hải Phòng đã nhận được sự yêu mến từ nhiều thế hệ. Xin trân trọng gửi tới quý độc giả yêu thơ những thi phẩm này.
Hải Như THÀNH PHỐ HOA PHƯỢNG ĐỎ Tháng Năm, rợp trời hoa phượng đỏ Ôi Hải Phòng thành phố quê hương Ta yêu thành phố quê ta Như yêu chính người thương yêu nhất Những hẹn hò bên bờ sông Lấp Những con đường tấp nập áo thợ ngày đêm Nhưng Bến Bính, Xi Măng, Cầu Rào, Cầu Đất, Lạc Viên Những cái tên nghe chẳng thơ đâu Nhưng với ta vô cùng thân thiết Ta tự hào với những cái tên không lẫn ấy của quê hương
Hỡi em yêu trong đêm dài tiễn biệt Cho anh trao chiếc hôn nồng Chưa giải phóng Sài Gòn, Đà Nẵng ta cần biết xa nhau Chào phố biển lam lũ nhưng sống có chiều sâu Hải Phòng đó hiên ngang chỉ biết ngẩng đầu Trăm trận thắng quê ta kiên cường – em biết đó Hải Phòng ơi! Hôm nay thành phố quê ta bé nhỏ Mai – ta đã hình dung thấy tráng lệ rộng dài Sánh vai cùng Sài Gòn, Đà Nẵng quê hương Ơi thành phố tháng Năm hoa phượng đỏ quê hương… Ta mang người trong giữa trái tim ta.
H.N.
Thanh Tùng HẢI PHÒNG - MUỐI CỦA ĐỜI TÔI Tôi để lại Hải Phòng giầu có của tôi Bước ra cửa là rơi vào trái tim bè bạn Cùng ngọn gió tươi mặn chát của biển khơi Với tôi ngày nào cũng Tết Tôi đã mang thơ trải khắp con đường Thơ có máu của những ngày bom đạn Dồn lên cùng ngọn lửa lò nung Chắt ra từ giọt rượu đêm Quán vắng bạn bè khật khưỡng Bao gian nan cho tôi giầu có Lưng áo xanh bạc nắng vỗ lưng trời Tôi đã tìm ra bao cung bậc buồn vui trong tiếng búa Rắn lên cùng thép gang Tôi đã làm thơ từ sau xe bò chở gạch Đến quảng trường nổi gió lúc nửa đêm Tiếng ghi- ta ngập ngừng ven bờ sông Lấp Rồi bay lên sóng sánh ánh sao trời Hải Phòng ơi ai cũng đã an ủi tôi Bằng cách yêu của thợ Đến vỉa hè cũng nóng lên mời gọi Trong những ngày tưởng không đứng lên được nữa Hải Phòng ơi tôi đã tan vào Người Trong ngổn ngang mãnh liệt Để hôm nay dù ở nơi nào Cũng không nhạt nhẽo Vì Người là muối của đời tôi. THỜI HOA ĐỎ Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh Chẳng chịu cho lòng ta yên Anh mải mê về một màu mây xa Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa Em hát một câu thơ cũ Cái say mê một thời thiếu nữ Mỗi mùa hoa đỏ về Hoa như mưa rơi rơi Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi Như máu ứa một thời trai trẻ Hoa như mưa rơi rơi Như tháng ngày xưa ta dại khờ Ta nhìn sâu vào mắt nhau Mà thấy lòng đau xót Trong câu thơ của em Anh không có mặt Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết Anh đâu buồn mà chỉ tiếc Em không đi hết những ngày đắm say Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ Không cho ai có thể lạnh tanh Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ Như vết xước của trái tim Sau bài hát rồi em lặng im Cái lặng im rực màu hoa đỏ Anh biết mình vô nghĩa đi bên em Sau bài hát rồi em như thể Em của thời hoa đỏ ngày xưa Sau bài hát rồi anh cũng thế Anh của thời trai trẻ ngày xưa. T.T