Nhân dịp kỉ niệm 120 năm ngày sinh ÊXÊNHIN – Nhà thơ lớn của đồng quê nước Nga (1895 – 1925).Vanhaiphong xin đăng một số bài thơ của ông dịch sang thể lục bát VN…(bản dịch của Ngọc Châu)
Nhân dịp kỉ niệm 120 năm ngày sinh ÊXÊNHIN – Nhà thơ lớn của đồng quê nước Nga (1895 – 1925).Vanhaiphong xin đăng một số bài thơ của ông dịch sang thể lục bát VN.(bản dịch của Ngọc Châu)
Над окошком месяц
Над окошком месяц. Под окошком ветер.
Облетевший тополь серебрист и светел.
Дальний плач тальянки, голос одинокий –
И такой родимый, и такой далёкий.
Плачет и смеётся песня лиховая.
Где ты, моя липа? Липа вековая?
Я и сам когда-то в праздник спозаранку
Выходил к любимой, развернув тальянку.
А теперь я милой ничего не значу.
Под чужую песню и смеюсь и плачу
Сергей Есенин
TRĂNG TREO CỬA SỔ
Cửa sổ nhỏ, trăng treo trên
Gió chơi phía dưới, dương mềm đong đưa
thân loáng bạc, lá rụng thưa
Phong cầm đơn độc thoảng đưa tiếng đàn
Xa mà thân thiết vô vàn
Khúc ngang tàng, khúc than van khóc cười.
Thất huyền ơi mi đâu rồi
Cây đàn trăm tuổi của tôi ngày nào
Tinh mơ lễ hội dạo chào
Trước nhà nàng đợi ngọt ngào tiếng khen.
Bây giờ còn nhớ hay quên
Tiếng đàn người khiến nỗi niềm rưng rưng.
BECHA
Когда весной разбитый лед
Рекой взволнованной идет,
Когда среди полей местами
Чернеет голая земля
И мгла ложится облаками
На полуюные поля,
Мечтанье злое грусть лелеет
В душе неопытной моей ;
Гляжу, природа молодеет,
Но молодеть лишь только ей ;
Ланит спокойных пламень алый
С собою время уведет,
И тот, кто так страдал, бывало,
Любви к ней в сердце не найдет !
Сергей Есенин
XUÂN SANG
Khi xuân đập vỡ băng dầy
Sông hồi hộp chảy những ngày đầu tiên
Cánh đồng đây đó hiện lên
Trụi trần nhiều mảng đen đen đất cày
Sương mù tụ lại thành mây
Phủ trên mặt ruộng những ngày vào xuân.
Như mơ dữ phủ nỗi buồn
lên hồn tôi còn nớt non nhiều điều
Thiên nhiên đang trẻ ra nhiều
Nhưng trẻ ra thế để chiều mình thôi
Ánh hồng tô điểm má môi
Thời gian rồi sẽ cuốn trôi theo dòng
Ai mang sầu khổ trong lòng
Làm sao yêu được sắc hồng thiên nhiên!
Я помню, любимая, помню
Я помню, любимая, помню
Сиянье твоих волос.
Не радостно и не легко мне
Покинуть тебя привелось.
Я помню осенние ночи,
Березовый шорох теней,
Пусть дни тогда были короче,
Луна нам светила длинней.
Я помню, ты мне говорила:
“Пройдут голубые года,
И ты позабудешь, мой милый,
С другою меня навсегда”.
Сегодня цветущая липа
Напомнила чувствам опять,
Как нежно тогда я сыпал
Цветы на кудрявую прядь.
И сердце, остыть не готовясь,
И грустно другую любя
Как будто любимую повесть,
С другой вспоминаю тебя.
Сергей Есенин
EM YÊU,
ANH NHỚ LẮM.
Nhớ em, nhớ lắm, em yêu
Tóc vàng óng ánh diễm kiều bên anh
Không mừng vui, chẳng yên lành,
khi chia xa đến với anh em à.
Nhớ đêm mùa thu đã qua
Bạch dương rợp bóng la đà lao xao
Ngày thu dẫu ngắn xiết bao
Trăng bù, rọi mãi mái đầu hai ta.
Anh nhớ em đã nói là:
“Tuổi xanh dần sẽ trôi qua tháng ngày
Cưng rồi sẽ quên em ngay
bên người khác, mãi mãi thay đổi lòng”.
Hôm nay cây đoạn trổ bông
Khiến bao nhung nhớ về cùng em ơi
Ngày đó anh buông nhẹ rơi
cánh hoa xuống cuộn tóc trôi êm đềm.
Tim anh chưa nguội đâu em
Tình yêu khác mà buồn thêm giữa đời
Như cuốn truyện tình viết tồi
Bên người mới vẫn suốt đời nhớ em.
Ты плакала
Ты плакала в вечерней тишине,
И слезы горькие на землю упадали,
И было тяжело и так печально мне,
И все же мы друг друга не поняли.
Умчалась ты в далекие края,
И все мечты увянули без цвета,
И вновь опять один остался я
Страдать душой без ласки и привета.
И часто я вечернею порой
Хожу к местам заветного свиданья,
И вижу я в мечтах мне милый образ твой,
И слышу в тишине тоскливые рыданья.
Сергей Есенин
EM ĐÃ KHÓC
Khóc trong chiều lặng, em tôi.
Đắng cay những giọt lệ rơi đất lành
Nặng nề, thất vọng trong anh.
Dẫu sao mình vẫn chưa rành hiểu nhau.
Em vụt đi xa mãi đâu
Ước mơ tàn lụi không màu cỏ hoa
Lại còn mình anh thôi mà
Mảnh hồn đau, thiếu ru ca tiếng chào.
Thường tìm về, có những chiều
Chốn hẹn cũ gắn bao điều thiết tha
Anh nhìn, mơ dáng ngọc ngà
Nghe nỗi buồn, thổn thức hòa thinh không…