BECHA
Когда весной разбитый лед
Рекой взволнованной идет,
Когда среди полей местами
Чернеет голая земля
И мгла ложится облаками
На полуюные поля,
Мечтанье злое грусть лелеет
В душе неопытной моей ;
Гляжу, природа молодеет,
Но молодеть лишь только ей ;
Ланит спокойных пламень алый
С собою время уведет,
И тот, кто так страдал, бывало,
Любви к ней в сердце не найдет !
Сергей Есенин
XUÂN SANG
Khi xuân đập vỡ băng dầy
Sông hồi hộp chảy những ngày đầu tiên
Cánh đồng đây đó hiện lên
Trụi trần nhiều mảng đen đen đất cày
Sương mù tụ lại thành mây
Phủ trên mặt ruộng những ngày vào xuân.
Như mơ dữ phủ nỗi buồn
lên hồn tôi còn nớt non bao điều
Thiên nhiên đang trẻ ra nhiều
Nhưng như thế chỉ để chiều mình thôi
Ánh hồng tô điểm má môi
Thời gian rồi sẽ cuốn trôi theo dòng
Ai mang sầu khổ trong lòng
Làm sao yêu được sắc hồng thiên nhiên!
NC dịch
“Все живое особой метой”
Все живое особой метой
Отмечается с ранних пор.
Если не был бы я поэтом,
То, наверно, был мошенник и вор.
Худощавый и низкорослый,
Средь мальчишек всегда герой,
Часто, часто с разбитым носом
Приходил я к себе домой.
И навстречу испуганной маме
Я цедил сквозь кровавый рот:
“Ничего! Я споткнулся о камень,
Это к завтраму все заживет”.
И теперь вот, когда простыла
Этих дней кипятковая вязь,
Беспокойная, дерзкая сила
На поэмы мои пролилась.
Золотая словесная груда,
И над каждой строкой без конца
Отражается прежняя удаль
Забияки и сорванца.
Как тогда, я отважный и гордый,
Только новью мой брызжет шаг…
Если раньше мне били в морду,
То теперь вся в крови душа.
И уже говорю я не маме,
А в чужой и хохочущий сброд:
“Ничего! Я споткнулся о камень,
Это к завтраму все заживет”.
Сергей Есенин
Phàm những người kì lạ
Người nào có chút lạ kì
Thường ghi dấu ấn ngay khi chào đời
Không là thi sĩ ai ơi
Hẳn tôi cướp trộm, sống đời lưu manh.
Gày gò, thấp bé nhãi ranh
Vẫn là thằng lỏi hùng anh nhất nhì
Đi chơi về thật ít khi
Không mang mũi dập, mặt chì sứt da
Mẹ kinh hoàng, nhãi thốt ra:
” Con va vào đá đấy mà mẹ ơi
Sáng ngày mai sẽ lành thôi”
Cố che vết máu ở môi với cằm.
Bây giờ, nguội theo tháng năm
Những trò tinh nghịch gai, dằm ngày xưa
Đã dồn cả vào trong thơ
Bất an, táo tợn, tràn bờ sục sôi
Ngọc vàng chất ứ câu lời
Từng dòng mãi chẳng đến nơi tận cùng
Phản quang tuổi rơm anh hùng
Của thằng nhãi nhép lông bông thuở nào
Giống xưa, can đảm, anh hào
Có điều bước mới dài, cao… gom dồn
Trước kia bị đấm vào mồm
Bây giờ tràn máu tâm hồn đớn đau
Nhưng không nói với mẹ đâu
Đáp lời bọn khốn nói câu diễu cười:
“ Không sao, vấp hòn đá thôi
Ngày mai tất sẽ đẹp trời, hết đau”
N C dịch