Trong số ra tuần trước, chúng tôi đã giới thiệu Phần 1 và Chương 1 (Nạp khí Yên Tử); Sau đây chúng tôi trân trọng giới thiệu Chương 2 của tác phẩm.
Trường ca Vệt sáng của Thi Hoàng có cấu tạo thành 2 phần : Phần 1: Giới thiệu; Phần 2: bao gồm 8 chương trong đó các chương từ 1-7 ghi số bao gồm: Nạp khí Yên Tử -Ta đi theo ánh lửa từ trái tim mình ( chương này có 6 tiểu mục theo không gian tuyến tính dọc theo đường Trường Sơn vào chiến trường) – Áp chiến – Kịch chiến – Tử chiến – Sắc phong – Ám thoại. Và chương 8 được viết là “Chương cuối” có tên “Gọi khẽ”; đây cũng có thể coi là phần kết luận của Trường ca.
Trong số ra tuần trước, chúng tôi đã giới thiệu Phần 1 và Chương 1 (Nạp khí Yên Tử); Sau đây chúng tôi trân trọng giới thiệu Chương 2 của tác phẩm.
Gần đây cũng có một số trang Website đăng tải trường ca này, tuy nhiên theo chính tác giả Thi Hoàng thì tại các bản đăng đó có quá nhiều lỗi sai, thậm chí “Sai nghiêm trọng” – từ dùng của Thi Hoàng. Theo chính đề nghị của tác giả, các bạn đọc hãy xem nguyên gốc từ “bản mềm” mà tác giả gửi đăng tải trên vanhaiphong.com..
Chương 2: Ta đi theo ánh lửa từ trái tim mình
(Lời một bài hát)
1. Không đề
Xuất phát!
Quân lệnh thét ra cùng tia nắng mặt trời mới tinh
Quân phục mới ruột tượng gạo mới cơ số đạn mới, tâm trạng mới
Vào cuộc chiến như đi tìm lẽ phải
Lẽ phải như thiếu nữ xinh đẹp bên đường nhìn đoàn quân đi
Lẽ phải ở đây à
Sao bảo ở trong kia?
Những xóm làng đi qua khoắn khỏa thắm thiết
Chân mây rền rền chân mây gây gấy sốt
“Ta đi theo ánh lửa từ trái tim mình”.
*
2. Lại không đề
Phủ Lý sau đêm bom ánh trăng trượt chua chua dưa khú
Tà vẹt đường ray nghe điếng lặng tiếng còi tàu mưng mủ
Khẩu súng sau vai phai ra mùi thép lạnh tanh tanh
Sau mờ nhạt tan hoang những nỗi buồn sấn đống
Ánh trăng nguột đi nằm chết dưới chân tường
Không được hậu đậu đâu đấy nhé hậu phương
Phải khéo léo mà sống với tang thương đổ nát
Nhân chợt thèm vợ và nhớ Hải Phòng sau lưng mê miết
Rất thích ngậm cái dái tai hồng hồng của nàng khi đứng bếp nấu cơm
Mùi cơm thơm và hơi vợ nồng nàn
Nuốt nước bọt nhịn vào, cắm mặt đi lên phía trước
Giọt mồ hôi trên trán Dân rất là then chốt
Xót mặn sắc rỏ xuống rọc đôi cơn buồn ngủ ra
Hai mắt mở choàng làm gì có ma
Trước sau là cánh mình hành quân rùng rục
Khẩu B40 mình mang hóa ra là cái ống phụt
Thế người ta mới bảo là súng ống, thảo nào
Cứ ỡm ờ như thể chiêm bao
Trên đầu mình có tóc cô hàng xóm
Đường vào Nam môi dày chân chai đi mắm bặm
Quê hương dần xa lúa má có mong về?
Dấn thân vào nơi bom đạn ê hề
Ừ nhỉ, không biết chiến tranh tựu trung là duy tâm hay là duy vật?
Thì nhất nguyên hay nhị nguyên lắm khi là phét lác
Này Việt này, bám vào hàng đừng rớt lại phía sau
Qua Phủ Lý rồi đi vào miền phủ định
Không để lũ xâm lăng kéo cờ lạ trên đầu
Miền Trung gió nóng thổi càu nhàu
Súng AK cũng ngoác nòng, nóng quá!
Từ thời tiết sang nóng ran… chính trị
Vật chất với tinh thần cùng vào cuộc chiến tranh
Miền Trung trung hiếu, miền Trung trung thành
Cái cậu Việt này đã bảo bám vào hàng đừng tụt hậu!
3. Không đề nữa
Nghệ Tĩnh mình ơi! giọng hát như lá cao dán vào buốt nhức
Mười cô gái thanh niên xung phong ngã ba Đồng Lộc mất rồi
Cấp số nhân sức vóc tuổi hai mươi
Lửa máu đuốc xương thắp ánh sáng mở đường tìm diệt cái ác
Cái ác từ văn minh còn cái thiện từ văn hóa mà, quả thực
Có lúc không phải đầu mình nghĩ mà lòng mình nghĩ
Mẹ trở dạ mà sinh ra thế kỷ
Nghệ Tĩnh mình ơi, mẹ ai hay mẹ ta như mẹ Suốt trong kia chèo đò
Vầng trán hay vòm trời trĩu nặng nỗi âu lo
Đừng chết nhá, con ơi đừng chết!
Mẹ không muốn làm mẹ anh hùng, chỉ muốn là mẹ của con thôi
Níu vào tay mẹ đứng lên làm người
Người Việt ở khu tư tề như rứa có chúng tôi
Mặt đường tựa lưng người, hơn thế tựa mặt người lấm láp
Cứ bước lên, trán chúng tôi đẩy bàn chân các anh về phía trước
Khu tư thắt ruột buốt lòng nhìn đoàn quân đi
Gái khu tư nghe giọng nói ngon ghê
Đêm qua mộng tinh mình quần nhau quần trong ướt nhượt
Hoàng hôn bom bi, ban mai rốc két
Trời ơi! Mưa rỏ dãi mà mây thì lởn vởn như đờm
Khu tư à, đến bao giờ mây trắng hóa thành cơm.
Ơ này, hình như có kẻ lạ trong mồm
Định nói lòng mình nhưng nói ra ý khác
Cái ý khác trong mồm quát nạt
Tưởng quát ai hóa ra nó quát mình.
Bỏ sự khác nhau đi mà đồng chí đồng hành
Muốn chiến thắng tức thị là phải muôn người như một
Đen, ngăm ngăm đen hay là trắng nhạt
Cũng là một thôi Dân Nhân Việt đây là một tổ ba người
Ý thức hệ nằm hóng mát trên môi
Quả lựu đạn bám vào thắt lưng ngó lên rủ đầu óc mình cùng làm trái nổ
Chết ư? Được thôi, ta sẽ hiến dâng cho cuộc chiến tranh một cái chết tưng bừng.
4. Vẫn không đề
Quảng Bình rưng rưng
Quê choa phát tiết
Lại bóng mẹ Suốt
Đưa quân chèo đò
Cát sáng choang à a
Hàng phi lao xanh chát
Gió dạt vào Bố Trạch
Lầm lì đoàn quân đi
Bom tọa độ chi li
Pháo kích dập hú họa
Từ hạm đội Hoa Kỳ
Nổ tung hoăng mồ mả
Lửa cháy nhà gái góa
Trai độc đinh tòng quân
ánh nắng cũng chai sần
Nước chảy như giật cục
Chân người như đóng cọc
Vệt nhìn như buộc giây
Người Quảng Bình áo dày
Người Quảng Bình cơm nặng
*
Cơm nặng áo dày góp vào cuộc chiến
Cổ cày vai bừa Dân ơi! được làm vua thua làm dân chứ không làm giặc
Dân đen vai u thịt bắp
Ớt cay muối mặn chai tay
Chiến là đánh nhau còn tranh là tranh nhau cái mạng sống này
Đất đá nhập nhòa hòa ý nghĩ cục mịch
Pháo sáng banh đêm ra ăn hiếp
Đêm của chúng tao, ngày cũng của chúng tao đếch phải của chúng mày
Trong kia đợi chúng tao chứ không mong chúng mày, nghe chửa?
Trời Quảng Bình tựa thép mài sáng ứa
Thợ cơ khí Nhân lên dốc xốc khẩu CKC nhìn vào hướng Nam
Cái nhìn vung lên thứ ánh sáng va quệt
Chiến tranh hay cỗ máy sản xuất ra cái chết
Madein USA chế tạo rất tinh vi
Cả tao vào trong này và vợ ở ngoài kia
Con người thành vật liệu thô để hóa sản phẩm tinh là cái chết?
Chỉ nghĩ thôi khỏi nói, mẹ kiếp
Bởi nói ra thì hết sức tục tằn.
Chưa tới chiến trường mà sống chết đã mong manh
Có tiểu đội dính bom giữa đường chẳng còn ai cả
Bài toán xác suất mà những cái chết kia như là kết quả
Chết chân thành chết hồn nhiên như thể
Chẳng khác nhau gì hy vọng với hy sinh
Cắn chặt môi rơi nước mắt ở Quảng Bình
Khẩu AK cơ số đạn chen chúc trong băng thúc vào ngực Việt
Việt chính trị, Việt quân sự, Việt văn, Việt triết
Việt chiến sĩ bộ binh tư tưởng ngang tầm ủy viên trung ương
Ghê gớm thay là dấu dép trên đường
In dấu ấn thời đại mình tham chiến
*
5. Binh trạm
Trường Sơn thâm nghiêm xanh rền rĩ chí thiết
Những tầng cây cao vút tối om
Nhét nút tiếng bom
Chùi lấp pháo sáng
Hôm qua ngủ mê thế nào thấy Trường Sơn cũng xin vào Đảng
Trường Sơn cho buộc tăng nằm võng ngủ đu đưa
Đêm nở phồng cho thành sọ nống ra
Trong ý nghĩ lổn nhổn những bình toong xanh tuya rông súng đạn…
Vừa đổi gác nghe lá khô vỡ dưới chân tự nhiên thấy thèm bánh rán
Ơ, đây là bãi khách vào chiến tranh chứ đâu phải chợ làng.
Phải bảo ban cả những thứ rất mong manh
Nấu ăn thì đào bếp như đùa cho khói lùa vào đất
Ta hiện diện nhưng mà ta bí mật
Duy vật thông tục à đang sống cũng là ma?
Trinh sát OV10 của Mỹ rê riết trên đầu tìm dấu vết chúng ta
Tiếng động cơ dai nhờn liếm láp
Hé lộ ra là chết sặc gạch
Rốc két và bom om đá cũng phải nhừ
Ý chí này với thịt xương kia
Đồng đội ơi! Phải ghì bện phải tựa nương cùng sống chết
Bên này cứng đầu bên kia chết tiệt
Văn hóa với với văn mình cắn vào mặt nhau
Binh trạm trưởng bảo rằng khi hành quân vào sâu
Dưới đất nhiều mìn zíp sát thương trên đầu có khí độc hóa chất
Binh trạm trưởng nói cứ như đang nhể gai, nặn nhọt
(Quái lạ, sao ông ấy rất giống sư thầy ở chùa làng quê)
Ùm ùm ùm ùm, ùm phản lực lại nôn ra
Tiếng bom ôm lấy mạng sườn lay chí mạng
Con muỗi cắm vòi hút máu ở tay mình vẫn không chịu bay đi
Tiền Trường Sơn có đây mà chửa biết mua gì
Đồng tiền này chả quan hệ gì với giá trị thặng dư trong chủ nghĩa Mác
Này, có khi vì chủ nghĩa Mác mà chúng mình ở đây…
Thôi Việt ơi đừng nghĩ chuyện trên mây
Dưới đất bãi khách này thằng Dân đang sốt rét
Nhân tắt cơn nhớ vợ đi nhường chăn cho nó đắp
Nằm trơ ra một thằng đực ngượng ngùng
Ơ kìa, trên nách cây cao có một cụm phong lan
Đẹp quá!
Đẹp đến mức há mồm ra và… muốn chết
Muốn đánh nhau ngay bây giờ, Mỹ ngụy vẫn đằng xa!
Binh trạm này hiểm nguy và đẹp não nùng hơn binh trạm đã qua
Mình tá túc dưới rừng cây săng lẻ
Đêm trước có người trượt chân rơi từ vách đá
Cái chết ất ơ không thể biết đâu tìm
Đắp mộ bạn trên môi mình bằng hơi thở gọi tên
Một cái tên lên hương giữa rừng cây lực lưỡng
Cửa rừng sáng và sang cây cối như mọc lên từ tưởng tượng
Tưởng tượng cũng khó nghĩ ra một nơi đẹp đến thế này
Dòng suối dưới kia véo von và điệu đà chảy về chốn ngất ngây
Khéo, khéo lại rơi xuống đấy thì chỉ có chết!
Nữ y tá binh trạm Trường Sơn ra tắm suối bị biệt kích bắt cóc
Đắng sót lọt vào xương dương mắt vỡ, ghê hồn
Em rồi sẽ ra sao! Ta thon thót bồn chồn
Em ơi! Ta ơi! Trường Sơn ơi! Ơi! Ơi! Ơi! Hỡi… !
Sấm chớp mưa rừng quài quẫy giẫy cơn đau chói lọi
Chân dẫm vào cơn đau đi mau lên nào
Lạc quan: B52 chưa chắc rải vào đội hình, có rải vào đội hình chưa chắc đã trúng
mình, có trúng mình chưa chắc đã chết, có chết chưa chắc đã chết hết
Mình còn người đánh nhau cho đến trận cuối cùng
Ánh lửa trái tim mình soi bàn chân cô gái giao liên
6. Giao liên
Đi theo em chân bước nhặt khoan
Vành mũ tai bèo xanh mát ruột
Giọt mồ hôi gian nan nao nuốt
Chảy ướt má em đẹp nhễ nhàng
Vệt đường mòn thon gọn rưng rưng
Cánh bướm bàng hoàng lòng suối cạn
Lá xanh ngầy ngậy vùng mê sảng
Khuôn mặt em mướt láng Trường Sơn
Đi theo em về miền máu xương
Nắng cửa rừng bừng lên sửng sốt
Đi theo em và thèm được… chết
Cho em, cho cuộc chiến tranh này
Theo em đường chỉ lòng bàn tay
Nuốt ánh mắt em vào số phận
Đá ven đường thôi trò bí ẩn
Né ra lấy chỗ chúng mình đi
Binh nhất Dân nguôi nhớ về quê
Thấy em giao liên đẹp nhất nước
Thèm… có nước giải em giải khát
Dân gian loan báo cái phi thường
Chiến sĩ Nhân nguội bớt cục cằn
Nhìn bờ vai giao liên ướt đẫm
Chợt thấy trong miệng mình mở sáng
Ngậm dịu dàng ngòn ngọt gái giao liên
Vào trong này xa cách trung ương
Đã có giao liên dẫn đường phía trước
Việt trí ngủ giật mình trí thức
Vào nhị nguyên sống chết cuộc này.
(Trích “Vệt sáng” trường ca của Thi Hoàng)
Hết Chương 2 của tác phẩm; mời xem tiếp các chương của trường ca (Chương 3: Áp chiến – Chương 4: Kịch chiến- Chương 5: Tử chiến – Chương 6 : Sắc phong ), tại số ra kỳ sau.