Xonne của Thi hào nước Anh William Shakespeare (1564-1616)
Sonnet 023
As an unperfect actor on the stage
Who with his fear is put besides his part,
Or some fierce thing replete with too much rage
Whose strength’s abundance weakens his own heart.
So I, for fear of trust, forget to say
The perfect ceremony of love’s rite,
And in mine own love’s strength seem to decay,
O’ercharged with burden of mine own love’s might.
O, let my books be then the eloquence
And dumb presagers of my speaking breast,
Who plead for love and look for recompense
More than that tongue that more hath more express’d.
O, learn to read what silent love hath writ:
To hear with eyes belongs to love’s fine wit
Tình khúc số 23
Như một diễn viên vụng về
Thường quên vai cứ mỗi khi lên đài
Rụt rè, cáu kỉnh, bất tài
Thừa suy nghĩ, ngố tìm lời nói ra
Vậy nên trước mặt người ta
Câu nghi lễ đẹp như hoa tặng tình
Đành nén vào sâu tim mình
Nặng ngàn cân cứ cất dành mãi thôi
Thôi để thơ anh thay lời
Nói điều giấu ở ngực người bao lâu
Xin tình em, tỏ nguyện cầu
Điều chiếc lưỡi chẳng thể nào nói ra
Nàng ơi, hãy đọc đi mà
Hãy nghe bằng mắt thơ ta câm lời…
Sonnet 055
Not marble, nor the gilded monuments
Of princes, shall outlive this powerful rhyme;
But you shall shine more bright in these contents
Than unswept stone besmear’d with sluttish time.
When wasteful war shall statues overturn,
And broils root out the work of masonry,
Nor Mars his sword nor war’s quick fire shall burn
The living record of your memory.
‘Gainst death and all-oblivious enmity
Shall you pace forth; your praise shall still find room
Even in the eyes of all posterity
That wear this world out to the ending doom.
So, till the judgment that yourself arise, You live in this, and dwell in lover’s eyes.
Tình khúc số 055
Lăng vua cẩm thạch dát vàng
Trường tồn đâu chắc hơn trang thơ này
Em là vàng, ngọc, đắm say
Trong thơ anh, năm, tháng, ngày… long lanh
Vương quyền đổ cùng chiến tranh
Đền đài cháy rụi hóa thành bụi tro
Gươm thần Mars* uống máu no
Không tiêu diệt nổi vần thơ tặng nàng
Lãng quên, chết chóc, tàn hoang
Bước qua tất cả lại càng trường sinh
Muôn đời vẫn vẹn dáng hình
Ngày tận thế không phải dành cho thơ
Mai sau cũng như bây giờ
Mắt tình yêu sống mãi thơ ngợi nàng.
—————–
Mars*= thần Chiến tranh trong thần thoai Hy lạp-La mã
Sonnet 075
So are you to my thoughts as food to life,
Or as sweet-season’d showers are to the ground;
And for the peace of you I hold such strife As ‘twixt a miser and his wealth is found;
Now proud as an enjoyer and anon
Doubting the filching age will steal his treasure,
Now counting best to be with you alone,
Then better’d that the world may see my pleasure;
Sometime all full with feasting on your sight
And by and by clean starved for a look;
Possessing or pursuing no delight,
Save what is had or must from you be took.
Thus do I pine and surfeit day by day,
Or gluttoning on all, or all away.
Tình khúc số 075
Em là nhựa sống đời anh
Là mưa tưới mát đất lành ngóng trông
Em bình yên, anh rối lòng
Như tên keo kiệt long đong giữ tiền
Hãnh diện vì có nàng Tiên
Sợ mất trộm nên lo phiền ngày đêm
Lấm lét một mình kiểm xem
Lại muốn khoe báu vật em với đời.
No vui khi ngắm nụ cười
Hôm thì đói khát rạc người tìm quanh
Bám em như bóng với hình
Buồn vui tất cả chỉ mình anh mang
Hè qua cho đến thu sang
Ngày thừa thãi, ngày thiếu nàng, đói meo!
Ngọc Châu dịch