Cần lưu tâm hơn đến vấn đề TÂM LÍ HỌC VĂN HOA – Victoria Trần Huynh (Na uy)

Không chỉ ở Hoa Kì, Chủ nghĩa phân biệt chủng tộc cũng tồn tại ở Na Uy và là chủ đề thu hút đối với nhiều người. Tôi hy vọng nó có thể thu hút nhiều nhà tâm lý học Na Uy hơn trong bối cảnh hiện tại.

Khi tôi tham gia nghiên cứu tâm lý học tại Bergen từ năm 2009 đến 2014, các chủ đề phân biệt chủng tộc và phân biệt đối xử ít được thảo luận. Tâm lý học văn hóa không phải là một chương trình giảng dạy bắt buộc, chỉ là một môn tự chọn nhỏ. Một môn tự chọn mà tôi chọn, là người duy nhất trong lứa tuổi của tôi, trong công ty trao đổi sinh viên.

Tôi cũng là một trong số ít sinh viên học môn tâm lý học thiểu số. Khi lứa tuổi chúng tôi vượt qua kỳ thi cuối cùng, tôi là người duy nhất có màu da khác với màu trắng. Tôi thường tự hỏi tại sao tâm lý học văn hóa không phải là một chủ đề mà nhiều người quan tâm nghiên cứu hơn, do sự toàn cầu hóa ngày càng tăng. Khóa học này cũng không theo chủ đề về các khóa học trong quá trình chuyên môn hóa. Khi dân số nhập cư chiếm gần 17% dân số Na Uy, thật đáng thất vọng khi các nhà tâm lý học của chúng ta được đào tạo rất ít về tâm lý học văn hóa trong giáo dục cơ bản và chương trình chuyên môn hóa.

Kinh nghiệm của tôi cho thấy khi là một nhà tâm lý học thiểu số thì vừa có lợi vừa có thể bất lợi. Màu da như một nguồn tiếng ồn khiến tôi phải tự hỏi mình được trang bị như thế nào khi gặp gỡ thân chủ với một nền tảng dân tộc khác với mình?

Chúng ta có biết được nhiều không về các nền văn hóa khác? Và làm thế nào nhận thức được vị trí của một  nhà tâm lý học có màu da khác với đa số ngươì trong một quốc gia?

Là một nhà tâm lý học thiểu số, tôi không thể không nghĩ về việc màu da của mình có thể là một nguồn tiếng ồn trong sự hợp tác với thân chủ. Các nhà tâm lý học được đào tạo để nhận thức về thái độ và định kiến ​​của chính họ, nhưng chúng ta nhận thức như thế nào về thái độ của chúng ta đối với hiện tượng phân biệt chủng tộc?

Một nghiên cứu trước đây (Helms & Carter, 1991) đã chỉ ra rằng thân chủ coi các nhà trị liệu da sáng có khả năng hơn các nhà trị liệu da tối, và do đó, các nhà trị liệu da sáng được ưa thích hơn. Các thí nghiệm nghiên cứu búp bê trong những năm 40 của Clark & Clark cũng hỗ trợ sở thích của hầu hết mọi người đối với làn da sáng.

Là một nhà tâm lý học có màu da khác với màu trắng, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi kết quả nghiên cứu như vậy trong việc gặp gỡ với thân chủ. Điều này dẫn đến vấn đề không chắc chắn trong kiến thức mà tôi được đào tạo. Sự không chắc chắn về thân chủ sẽ gạt tôi ra khỏi màu da của đa số khách hàng, hoặc họ sẽ thực sự đánh giá dựa trên kỹ năng và năng lực của tôi? Tôi có cùng xuất phát điểm như những nhà tâm lý học da sáng khác không?

Kinh nghiệm của tôi là một nhà tâm lý học thiểu số vừa có lợi vừa bất lợi. Một số thân chủ có nguồn gốc thiểu số đã đánh giá cao rằng tôi cũng có nguồn gốc thiểu số như họ, và nó đã đóng góp tích cực cho sự hiểu biết chung lớn hơn đã củng cố liên minh của chúng tôi.

Các thân chủ khác đã cho tôi cả những bình luận phân biệt chủng tộc trực tiếp và gián tiếp, luôn luôn thú vị để khám phá. Một số thân chủ không thích tôi liệu có phải là do tên nước ngoài của tôi hay không, tôi không biết. Rất ít người nói nó là một nguyên nhân, thường thì họ đã biện minh rằng với tuổi của tôi thì còn thiếu kinh nghiệm sống, vì tôi còn qúa trẻ .vv.

Dù nguyên nhân là gì, tiếp xúc với sử phân biệt chủng tộc và phân biệt đối xử dễ gây ra tổn thương. Tuy nhiên, tôi có thể chịu đựng được sự phân biệt chủng tộc từ thân chủ và có thể xử lý nó trở thành một phần của công việc. Nó làm tôi ngạc nhiên rằng thái độ như vậy cũng tồn tại với các nhà tâm lý học khác.

Tôi – tiến sĩ Victoria Trần Huỳnh “Kinh doanh tệ” Một lần đã đạt được thỏa thuận bằng miệng để bắt đầu thực hành tại một văn phòng tâm lý tư nhân. Mọi thứ dường như đầy hứa hẹn. Khi tôi đến văn phòng để ký hợp đồng, lãnh đạo Văn Phòng – cũng là nhà tâm lí học –  tỏ ra không an tâm, nói rằng anh ta chưa từng thuê nhà tâm lý học nào mang tên nước ngoài. Anh ta e rằng sẽ có ít thân chủ thuê nhà tâm lý học da màu và việc đó có thể sẽ đem lại kết quả không tốt cho văn phòng tâm lý học của anh ta. Đó là lý do tại sao tôi không thể có được công việc.

Thực sự tôi đã ngạc nhiên rằng những suy nghĩ như vậy hóa ra cũng tồn tại ngay trong đầu của các nhà tâm lý học. Làm thế nào để sinh viên nhận thức được những lợi ích và nhược điểm của màu da sau quá trình học tập ở nhà trường? Để chúng ta không vô thức phơi bày và gợi nên những điều không nên có trong trường hợp gặp những cá nhân mang sự phân biệt chủng tộc trong đầu? Làm thế nào để chúng ta biết đâu là phân biệt chủng tộc hoặc chỉ là ấn tượng khi tiếp xúc ban đầu mà thôi?

Đây là những câu hỏi và chủ đề mà tôi hy vọng các nhà tâm lý học ở Na Uy sẽ tham gia nhiều hơn. May mắn thay, tôi luôn tự hào về nền tảng thiểu số (Việt Nam) của mình và coi đó là một đóng góp quan trọng để mở rộng sự đa dạng của các nhà tâm lý học ở Na Uy.
Victoria Tran Huynh

Oslo – Nauy

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder