Đắng cay hứng trọn một thời Máu thành mật ngọt xác phơi trắng đường…
CÂY MÍA
Chặt đầu, cắm đất lại tươi
Âm thầm sống giữa tơi bời bão giông
Chắt chiu hương vị vào trong
Quanh mình gươm tuốt mà lòng dịu êm
Hàng hàng thẳng đứng đan xen
Dạn dày mưa, nắng, sương đêm rã rời
Đắng cay hứng trọn một thời
Máu thành mật ngọt, xác phơi trắng đường.
NẾN CHÁY
Cháy từ trong ruột cháy ra
Quanh mình lã chã, chan hòa tuôn rơi
Lung linh ánh sáng dâng đời
Nát thân mà chẳng một lời kêu than.
PHẬN
Chuyện ngàn đời có thật không?
Trứng rồng lại nở ra rồng con ơi
Những người chân đất, áo tơi
Lấm đầu cam chịu suốt đời phận lươn.
CẢM THÔNG
Tôi như một mảnh trăng gầy
Tháng ngày khuất bởi bóng mây che mờ
Đêm nay nửa tỉnh, nửa mơ
Cầm trong tay rối tơ vò “Trăng Nghiêng”
Trời “chung chiêng”, đất “chung chiêng”
Tình chung “nghèn nghẹn”, nỗi riêng “bời bời”
Trăng nghiêng soi tỏ lòng người
Hay nghiêng chỉ để soi nơi quán nghèo.
Gió “thông thốc” thổi chợ chiều
Kẻ mua, người bán buồn “heo héo” buồn
Mạch thơ róc rách khơi nguồn
Tan vào dòng xoáy nước cuồn cuộn trôi.
Trăng nghiêng, nghiêng ở bên trời
Trăng gầy xa xót một thời trăng nghiêng.
KHỔ VÌ TIN
Có là gỗ đá chi đâu
Cho nên cứ phải bạc đầu ngóng trông
Nhớ thì lướt thướt mùa đông
Thương thì lẽo đẽo lòng vòng tháng ba.
Ghét thì ghét mặn, ghét mà
Yêu thì nhức buốt thịt da chính mình
Em cứ bảo em chung tình
Mà sao đáy mắt in hình bóng ai.
Buồn nên ngày đến là dài
Vui thì chẳng được một hai canh giờ
Nên đời bạc trắng, tướp xơ
Khổ cho những kẻ dại khờ vì tin.
T.T.T