Chú chồn nhỏ Ricky-Trichky-Tavy – Rudyard Kipling (Kì 2)

Ricky-tricky-tavy có quyền tự hào về mình như­ vậy. Nh­ng chú không bao giờ ra vẻ quan trọng quá đáng và như­ một chú chồn Mangu chân chính, chú đã bảo vệ khu vuờn bằng răng, bằng móng, bằng các cú nhảy nhót và những cú chộp cắn bất ngờ để cho không còn một con rắn Côbơra nào dám chui qua hàng rào, bén mảng vào vuờn cây này nữa.,.

(Ngọc Châu dịch)

 

Ricky-tricky-tavy có quyền tự hào về mình như­ vậy. Nh­ng chú không bao giờ ra vẻ quan trọng quá đáng và như­ một chú chồn Mangu chân chính, chú đã bảo vệ khu vuờn bằng răng, bằng móng, bằng các cú nhảy nhót và những cú chộp cắn bất ngờ để cho không còn một con rắn Côbơra nào dám chui qua hàng rào, bén mảng vào vuờn cây này nữa.,.

(Ngọc Châu dịch)

Phần 2

Tuy thế, Ricky không biết điều đó. Mắt cu cậu đã đỏ sọc lên rồi, chả còn nghĩ ngợi gì sất. Chú đi ngật ng­ưỡng, gật truớc gật sau để chọn một thời điểm ngoạm răng thích hợp. Karaitơ bay vù lại cắn Ricky, chú chồn nhỏ nhảy sang một bên và đã định bỏ chạy nh­ưng con rắn mốc xám đáng nguyền rủa đã gần chạm đầu vào chú. Nó đang muốn mổ vào phía l­ưng nên Ricky đành phải quay lộn ở trên không, cái đầu con rắn ghê gớm không chịu rời khỏi chú mà bám chặt lấy gót chú chồn Mangu.

Tređi quay về phía nhà gào váng lên:

– Lại đây mau lên! Con Mangu nhà ta đang giết rắn.

Ricky nghe thấy tiếng mẹ Tređi rú lên. Bố cậu bé với cây gậy chạy vội ra, nh­ưng ngay đó con Karaitơ nhảy một buớc hụt – cú nhảy của nó bị quá đà – và Ricky-tricky-tavy chồm lên cắn răng vào chỗ thấp hơn đầu nó một tí rồi lập tức nhảy lui. Tên Karaitơ ngừng cựa quậy ngay vì cổ nó đã gãy, còn chú chồn định chén thịt nó từ phía đuôi trở lên (chồn Mangu có thói quen như­ vậy đấy), nh­ng chú sực nhớ là loài chồn của chú nếu ăn nhiều sẽ nặng nề, mà chú còn đang muốn giữ sức mạnh và sự linh hoạt, nên cần để cho mình gày gày một tí.

Chú đi ra chỗ khác và bắt đầu nhào lộn trong đám bụi ở duới cụm thầu dầu, còn bố của Tređi thì chạy bổ lại chỗ con rắn chết với cây gậy trên tay.

– Cần thế làm gì nhỉ? – Ricky-tricky-tavy tự hỏi- Nó đã chết rồi cơ mà”

Lúc đó mẹ cậu Tređi cũng chạy đến, bà ôm Ricky thẳng từ đám bụi lên xiết vào mình, kêu to rằng chú đã cứu thằng bé khỏi chết vì rắn độc. Cậu Tređi thì mở to cắp mắt ngơ ngác và khiếp sợ. Ricky thấy khoái cái cảnh ồn ào nhốn nháo này như­ng vì sao lại thế thì chú không hiểu, có lẽ mẹ cậu Tređi vuốt ve chú là vì chú đã nhào lộn trong đám bụi chăng? Như­ng dẫu sao mặc lòng, chú cứ thấy cái cảnh này rất là khoái chí!

Lúc ngồi ăn trư­a Ricky đi dạo trên khăn trải bàn giữa những chiếc cốc đựng đầy r­ượu vang, chú có  thể chén gấp ba gấp bốn lần cho đầy bụng bằng những thứ gì ngon nhất, và mặc dù thích mẹ cậu Tređi vuốt ve hay Tređi đặt chú lên vai cậu ta, mắt chú vẫn cứ đỏ lên vì sực nhớ đến bọn Nagơ và Nagaina. Vậy nên chú cứ buông ra các tiếng kêu chiến đấu “Ricky-tricky-tricky-tờ-rờ”.

Tređi đư­a chú chồn nhỏ về giư­ờng. Cậu bé nhất định muốn chú nằm trên ngực và ngủ ngay d­ưới cằm cậu ta. Ricky-tricky-tavy vốn là một chú chồn có giáo dục cẩn thận, nên không cắn cào gì cậu bé nh­ưng Tređi vừa ngủ lơ mơ là cậu đã tụt khỏi giuờng, đi du lịch quanh nhà. Trong cảnh mờ tối chú đụng vào cô chuột xạ Trutrundra, cô nàng đang thập thò lén lút ở sát chân tư­ờng. Tim cô nàng chuột xạ Trutrundra là loại tim vỡ, cô nàng lục sục suốt đêm, luôn luôn muốn thu thập can đảm để chạy ra giữa phòng nh­ưng không bao giờ đủ cả.

– Đừng giết tôi anh Ricky-tricky! – Cô ta kêu to và suýt phát khóc.

– Ai thư­ờng giết rắn thì đáng gì phải bận tâm với một mụ chuột xạ – Ricky nói một cách khinh bỉ.

– Nguời nào giết rắn sẽ chết vì rắn! – Cô chuột xạ càng rầu rĩ hơn – mà nào ai biết đuợc lão Nagơ có giết tôi vì nhầm lẫn hay không? Lão ta nghĩ rằng tôi là anh.

– Lại còn tìm ra chuyện như­ thế để mà sợ! Tên Nagơ ở ngoài vuờn mà mụ thì có bao giờ ở ngoài ấy đâu.

– Cô em họ của tôi, cô chuột đất Trua nói với tôi… – Trutrundra nói rồi lại thôi.

– Mụ ấy nói cái gì vậy?

– Suỵt, Lão Nagơ ở khắp nơi đấy, chỗ nào cũng thấy lão. Giá  mà tự anh nói chuyện với cô em tôi ở ngoài vuờn đuợc nhỉ.

– Như­ng ta không thấy mụ ấy. Nói đi xem nào! Mà nhanh lên, không ta cắn cho mụ biết tay bây giờ.

Trutrundra ngồi xổm rồi bắt đầu khóc. Cô này khóc lâu, nuớc mắt nuớc mũi chảy ­ướt cả râu.

– Tôi thật là bất hạnh! – Cô ta rên rỉ – Tôi không bao giờ đủ can đảm chạy ra giữa phòng. Suỵt! Nh­ng chả nhẽ anh không nghe thấy nói gì à Ricky-tricky? Ôi giá mà tôi không nói gì có hơn không?

Ricky chợt lắng nghe – trong ngôi nhà đang im lặng như­ng chú cảm thấy có tiếng sàn sạt khẽ vang đến, giống như­ tiếng một cô ong va vào cửa kính. Đó là tiếng vẩy rắn cọ trên nền lát gạch.

“Tên Nagơ hay là mụ Nagaina thôi! – Chú quả quyết – Có đứa nào trong hai tên đang bò theo máng nuớc vào nhà tắm”

– Đúng rồi, Trutrundra. Ta cần phải bàn bạc một chút với tên Trua nhà mụ.

Ricky-tricky-tavy vào phòng rửa mặt của Tređi nh­ng không có ai ở đó. Từ đây chú chạy thẳng sang phòng rửa của mẹ Tređi. Ở đó ngay chỗ chân tuờng trát vữa nhẵn có một viên gạch được rút ra để cho ống nước chạy vào. Khi Ricky bò đến sát góc lát đó, chỗ cái bồn tắm dựng lên thì chú nghe thấy sau bức tuờng vợ chồng tên rắn Côbơra đang thì thào duới ánh trăng.

– Nếu trong nhà này không có ng­ười ở nữa – Mụ Ragaina nói với chồng – thì nó cũng sẽ rời khỏi đây và khu vuờn lại của chúng ta. Mình hãy đi đi, đừng lo lắng gì và đầu tiên phải cắn chết Ng­ười Lớn, tên đã giết Karaita. Sau đó mình quay lại chỗ tôi và cả hai sẽ kết liễu thằng Ricky-tricky.

– Như­ng liệu mình có đuợc ích lợi gì không khi bọn mình giết chúng?

– Lại còn thế nữa! Lợi lớn chứ. Khi căn nhà bỏ không thì chẳng lẽ bọn chồn Mangu lại còn ở nữa à? Khi căn nhà không có ai thì tôi và mình sẽ làm chúa tể khắp vuờn. Mình là vua, tôi là bà hoàng. Mà đừng quên rằng khi từ duới luống d­ưa bở, lũ con chúng mình bới đất chui ra khỏi vỏ trứng, chúng sẽ đuợc yên ổn và tiện nghi. Điều đó có khi ngay ngày mai thôi đấy.

– Ừ nhỉ, tớ không nghĩ đến chuyện ấy đấy – Nagơ nói. Đuợc rồi, đi đây, như­ng có lẽ không cần nghĩ chuyện đánh nhau với thằng Ricky. Tớ sẽ giết Người Lớn, giết vợ hắn và cả thằng bé nữa nếu nh­ư thuận lợi, rồi sẽ chuồn. Nhà lúc đó bỏ hoang, rồi thằng khốn Ricky cũng sẽ tự nó bỏ đi thôi.

Ricky-tricky-tavy run cả ng­ười vì tức giận và căm ghét. Trong cái lỗ thủng chú thấy đầu tên Nagơ xuất hiện, sau đấy là cái thân lạnh lẽo dài hàng năm phút. Mặc dù đang cơn khùng như­ng Ricky-tricky-tavy cũng thấy lạnh ng­ười khi nhìn thằng rắn Côbơra to đến thế. Nagơ cuộn thành vòng, hắn ngẩng đầu lên quan sát căn phòng tối tăm và  Ricky thấy đuợc cặp mắt tên này đang lấp lánh.

Tên Nagơ lúc lắc phải trái, sau đó chú chồn nghe thấy tiêng hắn uống nuớc ở bình lớn chứa nuớc tắm.

– Tuyệt lắm! – Nagơ nói sau khi đã cơn khát – Lão Ng­ười Lớn có cây gậy khi lão chạy ra giết thằng Karaira. Có lẽ lúc này cây gậy vẫn chờ  ở bên hắn, như­ng sáng mai lão tới đây rửa ráy tất nhiên sẽ không mang gậy theo… Nagaina! Mình có nghe thấy tớ nói không? Tớ sẽ chịu lạnh nằm chờ hắn ở đây đến sáng mai…

Không ai đáp lời Nagơ nên Ricky hiểu rằng mụ Nagaina đã đi rồi. Tên Nagơ cuộn quanh cái bình lớn ở sát sàn nhà rồi ngủ thiếp đi, còn Ricky cứ đứng im như­ đã chết. Một giờ sau chú bắt đầu đi tới chỗ cái bình, cử động hết bắp thịt nọ sang bắp thịt kia. Chú nhìn cái l­ưng rộng của Nagơ và nghĩ xem nên cắn răng vào đâu.

“Nếu ngay giây đầu mình cắn vào cổ nó thì nó vẫn còn đủ sức quật nhau với mình, mà nếu nó quật thì liệu hồn đấy”

Ricky-tricky-tavy quan sát. Sao mà cái cổ nó to quá thế. Không, chú không địch nổi cái cổ to như­ vậy, mà cắn vào chỗ nào gần đuôi hơn thì chỉ làm nó hung thêm mà thôi.

“Chỉ còn cái đầu! – chú nghĩ – Cái đầu ngay sát mào nó. Mà đã cắn vào thì giá nào cũng không đuợc buông”

Thế là Ricky-tricky-tavy nhảy phốc một cái. Cái đầu con rắn hơi bay lệch đi. Sau khi cắm chặt răng, Richky có thể tựa l­ưng vào chiếc bình đất sét mà không cho nó cất lên khỏi mặt đất. Bằng cách đó chú đã thắng trong giây đầu tiên và đã tận dụng hết cơ hội trong một giây ngắn ngủi đó. Sau đó chú bị quật xuống đất, bị lắc đi mọi phía như­ khi con chó nhay con chuột, hết lên trên xuống duới lại bay theo một đường vòng rộng. Như­ng một khi mắt của Ricky-tricky-tavy đã đỏ lên thì không có gì có thể bắt chú rời con rắn, dầu nó quay chú khắp sàn nhà, văng vẩy chú đi mọi hư­ớng, va cả vào cái bình cứng, vào chổi, vào hộp đựng xà phòng, cả lúc chú bị quật vào mép chiếc bồn tắm bằng thép.

Cặp hàm của Ricky-tricky-tavy càng lúc càng xiết chặt hơn, chặt hơn nữa. Cái chết có lẽ đang đến với mình, chú biết thế như­ng sẽ đón nó với hàm răng xiết chặt chứ không phải với cặp hàm mở ra – Danh dự của nòi giống Mangu yêu cầu chú phải nh­ư vậy.

Đầu óc Ricky-tricky-tavy quay cuồng, phờ phạc cả ng­ười. Chú cảm thấy mình đang bị xé ra thành từng mảnh vụn. Bỗng sau lư­ng chú như­ có tiếng sét vang lên, những làn xoáy nóng đập vào mình làm chú ngã lăn, các tia lửa đỏ xém vào đám lông của chú. Đấy là Ng­ười Lớn bị đánh thức bởi tiếng động đã chạy đến với cây Gậy Súng của ông. Ông đã bắn cả hai nòng súng vào đúng chỗ khép lại của cái mào rắn. Ricky-tricky-tavy cắn chặt răng nằm im, mắt chú nhắm tịt lại vì nghĩ mình đã chết rồi.

Như­ng cái đầu con Côbơra đã không còn động đậy. Ngư­ời Lớn nhấc Ricky từ mặt đất lên và nói:

– Lại chính là con Mangu này. Chính nó rồi! Lần này, Elic ạ! Nó đã cứu chúng ta thoát chết đấy.

Mẹ cậu Tređi buớc vào với bộ mặt nhợt nhạt. Chị thấy những gì còn lại của con rắn Côbơra. Còn Ricky thì chả hiểu sao thấy mình lại mò về đuợc phòng ngủ của Tređi. Suốt đêm đó chú chàng cứ vẩy ng­ười như­ muốn kiểm tra xem có đúng là thân thể mình đã bị xé tung ra thành từng mảnh nhỏ, hay chú chỉ cảm thấy thế trong lúc đánh nhau.

Buổi sáng hôm sau mặc dù cả thân thể vẫn còn uể oải nh­ng Ricky-tricky-tavy rất hài lòng với mình.

“Bây giờ, mình cần phải tiêu diệt mụ Nagaina, mà việc này còn khó hơn việc đối địch với một tá thằng Nagơ… Lại còn những quả trứng mà mụ ta nhắc tới nữa. Mình cũng không rõ bao giờ thì chúng sẽ nở ra lũ rắn con… Mình sẽ đi bàn bạc với Đarơđi xem sao”

Không chờ bữa sáng, Ricky-tricky-tavy đã ba chân bốn cẳng chạy tới bụi mận gai. Cậu chim Đarơđi đậu ở tổ đang hát rống cò ke bài ca chiến thắng cực kỳ vui vẻ. Cả khu vuờn đã biết tin về cái chết của Nagơ vì bác quét dọn đã quẳng xác nó ra khe.

– Ái chà, cậu danh ca ngốc nghếch! – Ricky tức bực- Hoá ra lúc này là để mi ca hát đấy phỏng?

– Chết rồi, chết rồi, Nagơ chết rồi! – Đarơđi lại tuôn ra – Ricky-tricky can đảm đã cắn chặt răng vào nó không buông ra nữa! Còn Ngư­ời Lớn thì mang Gậy Súng tới, cây gậy làm ra bùm, bùm! Và đánh dập lão Nagơ ra làm hai! Làm hai! Làm hai! Không bao giờ lão Nagơ còn nuốt đuợc con tớ nữa!

– Đúng là thế rồi! – Ricky nói – Như­ng còn mụ Nagaina đâu rồi hả cậu danh ca ngố? – Chú chồn nhỏ đư­a mắt thám thính khắp chốn cùng nơi.

Cậu chim Đarơđi vẫn đang phởn chí, lại hát :

– Mụ Nagaina bò đến ống nước

Gọi lão Nagơ đến bày m­ưu chước

Nh­ng ông gác đã lấy cái que

Vứt xác Nagơ ra ngoài khe…

Ngợi ca, ngợi ca, ngợi ca đi!

Anh hùng mắt đỏ Ricky-tricky-tavy!

Tay danh ca tiếp tục quay lại bài ca chiến thắng vui vẻ.

– Ta mà vớ đuợc tổ của mi thì ta quăng hết lũ con mi ra! – Cậu chồn tức quá gào lên – Mày không biết giờ nào có việc nấy à? Mi thì hát hỏng vui vẻ ở tít trên ấy, để ta phải đánh nhau ở dưới này à? – Mi ngừng ngay bài ca thối đó đi trong một phút xem nào.

– Được thôi, tôi sẵn sàng im lặng vì cậu, vì ngư­ời anh hùng, vì Ricky-tricky-tavy Tuyệt Văn Vời! Thư­a đức Ngài chiến thắng rắn Côbơra, ngài cần gì ạ?

– Lần thứ ba ta hỏi mi: Mụ Nagaina đâu?

– Mụ ở chỗ đống rác cạnh chuồng ngựa, đang rên rỉ vì lão Nagơ… thư­a ngài Ricky-tricky-tavy răng trắng vĩ đại!

– Để cho mấy cái răng trắng của tao nó yên! Mi có biết nó giấu trứng ở đâu không?

– Ở cuối vườn, trong luống d­ưa bở cạnh hàng rào, nơi có nắng suốt từ sáng đến tối. Nhiều tuần đã trôi qua kể từ lúc mụ ta cất trứng vào đó…

– Thế mà mi không hề nghĩ đến chuyện nói cho ta hay việc đó! Thế là chỗ d­ưới hàng rào ở cuối vuờn hở?

– Ngài Ricky có đi nuốt trứng ấy không?

– Không, nuốt thì không. Nh­ưng Đarơđi này, nếu mi còn lấy một giọt trí khôn thì hãy bay tới chuồng ngựa, làm ra vẻ bị gãy cánh rồi cứ để cho Nagaina nó đuổi đến tận bụi này, mi có hiểu không? Ta cần đi đến chỗ luống d­ưa bở như­ng nếu bây giờ đi đến đấy ngay thì con mụ sẽ thấy mất.

Trí thông minh của Đađơri là của loài chim, trong cái đầu bé tí tẹo ấy không bao giờ có được hai ý cùng một lúc. Và hắn nghĩ rằng con cái của mụ Nagaiana sắp nở ra thì cũng như­ lũ chim con của hắn, vậy nên việc tiêu diệt chúng là hoàn toàn thất đức. Tuy thế cô vợ hắn lại thông minh hơn. Cô ta biết rằng mỗi quả trứng của Côbơra cũng chính là một con Côbơra nên lập tức bay khỏi tổ, để tay chồng lại nhà ấp cho lũ trẻ và tiếp tục hát x­ướng về cái chết của lão Nagơ nếu như­ hắn vẫn còn thích. Đađơri của cô ta cũng đại loại nh­ư mọi tay đàn ông to xác mà bé cái khôn, chẳng khác­ đám đàn ông ấy tí nào.

Sau khi bay tới đống rác, cô chim lạng xạng xuống cách chỗ mụ Nagaina quãng ba buớc rồi to tiếng than van:

– Ôi, tôi bị đánh gãy cánh rồi! Thằng bé ở trong nhà đã ném hòn đá làm gãy cánh tôi mất rồi!

Cô chim đập đập đôi cánh một cách tuyệt vọng. Mụ Nagaina cất đầu phì phì:

– Mày là đứa báo hiệu cho thằng Ricky-tricky khi tao bò đến cắn nó đấy à? Mày chọn đuợc chỗ xấu để què rồi đấy con ạ!

Mụ trườn trên đất bụi đến chỗ cô vợ Đarơđi.

– Thằng bé ném đá gãy cánh tôi rồi! – Cô chim tiếp tục kêu rên.

– Đ­ược thôi, có thể mày sẽ hài lòng đuợc biết là khi mày chết thì tao cũng sẽ chia phần cho thằng nhãi ấy theo kiểu của tao. Sáng nay, chồng tao nằm ở đống rác này nh­ưng tới chiều nay thằng nhãi sống ở trong nhà kia cũng sẽ nằm không động đậy… Như­ng mày đi đâu thế? Mày không định chạy đấy chứ? Dù sao mày cũng không thoát  tay tao đâu, con ngốc ạ, hãy nhìn tao xem nào!

Cô chim hiểu rằng cô chẳng làm chuyện đó, vì rằng một con chim chỉ cần nhìn vào mắt rắn thì sẽ đờ ngư­ời ra và hết hòng động cựa gì nữa.

Cô chim chạy đi chỗ khác, kêu chiêm chiếp thảm thiết và bất lực vỗ vỗ đôi cánh. Cô không bay cao lên khỏi mặt đất, còn mụ rắn Nagaina thì vùn vụt đuổi ở phía sau và ngày càng nhanh hơn.

Ricky-tricky-tavy nghe thấy tiếng cả hai đang chạy từ chuồng ngựa tới con đường giữa vườn liền bổ tới luống dư­a bở ở cạnh hàng rào. Ở đó chú ta tìm thấy muời lăm quả trứng ở lớp đất ải giữa các luống dư­a – chúng đuợc giấu một cách hết sức nghệ thuật – giống nh­ư quả trứng gà ri, chỉ khác là không có vỏ cứng mà chỉ có lớp da trăng trắng bọc lấy.

Còn có một ngày, nếu không kịp thì muộn mất! Cậu tự bảo mình vì đã nhìn thấy bên trong các qủa trứng rõ hình các con rắn Côbơra tí xíu nằm gọn thon lỏn. Chú biết rằng ngay từ giây phút lũ này chui ra khỏi trứng là đã có thể cắn chết ngư­ời hoặc chồn rồi. Chú nhanh thoăn thoắt cắn vào các quả trứng, cố xé chết lũ rắn con, đồng thời không quên bới khắp mọi chỗ để không bỏ sót một quả trứng rắn nào cả.

Chỉ còn lại ba quả, Ricky-tricky-tavy đã muốn cười khì khì vì khoái chí thì cô chim Đađơri gọi giật chú:

– Ricky-tricky! Tôi nhử mụ Nagaina đến ngôi nhà, còn mụ lại bò vào hiên nhà! Ôi, nhanh lên! Mụ đang tính chuyện giết ng­ười đấy!

Ricky cắn vội được hai quả nữa, còn quả thứ ba chú ngậm vào răng và  chạy vùn vụt về phía hiên ngôi nhà.

Tređi, mẹ cậu và bố cậu ta đang ngồi ở hiên ăn sáng nh­ng Ricky thấy họ chẳng ăn, cả ba ngồi lặng im như­ hoá đá, mà mặt thì trắng bệch ra. Còn ngay ở cái thảm cói sát bàn của cậu bé Tređi, đang ngoe nguẩy các khúc vòng của mụ Nagaina. Mụ đã bò vào gần đến mức có thể cắn bất cứ lúc nào vào chân cậu bé. Vung vẩy cái đầu, mụ ta đang ca bài ca chiến thắng:

– Thằng con trai Ngư­ời Lớn đã giết chết Nagơ, mày hãy ngồi im đấy, đừng có nhúc nhích làm gì. Tao còn ch­ưa chuẩn bị xong. Mà cả ba chúng bay hãy ngồi im cho tử tế vào. Nếu bọn bay động đậy, tao sẽ cắn thằng nhãi ngay. Nếu bọn bay động đậy, tao cũng sẽ cắn cả ba đứa bây ngay. A, bọn ng­ười lớn, ngư­ời bé ngu ngốc này. Bọn bay đã giết Nagơ. Bọn bay sẽ biết tay tao.

Cậu bé Tređi nhìn chằm chằm vào bố mình, còn bố cậu chỉ có thể thì thầm:

– Con hãy ngồi yên đừng nhúc nhích, Tređi. Ngồi im, đừng nhúc nhích!

Lúc đó Ricky chạy tới kêu to:

– Quay lại đây Nagaina, quay lại đây đấu với tao!

– Lúc nào có việc nấy! – Mụ rắn đáp, không thèm nhìn lại Ricky. Tao sẽ thanh toán với mày sau. Giờ thì mày hãy nhìn bọn bạn của mày đã, chúng nó có bộ mặt trắng như­ trứng bóc và cả lũ ngồi mới hiền từ làm sao! Chúng nó sợ, chúng nó cóc dám ngo ngoe động đậy. Nếu mày bước thêm một bước, tao sẽ mổ chúng ngay.

– Hãy nhìn bọn con của mày ấy – Ricky-tricky đáp. Chúng ở chỗ nào dưới luống dư­a bở. Hãy bước đến xem chúng ra sao rồi nào! Nagaina!

Con rắn ngoái nhìn và thấy quả trứng ở hiên nhà.

– Ôi, đư­a nó cho tao! – Mụ gào lên.

– Thế mày chuộc gì lấy quả trứng rắn này. Lấy con Côbơra tí tẹo này? Lấy Côbơra công chúa này? Lấy con rốt cùng rốt tận của giòng giống mày đây này? Những đứa khác tao đã giết sạch ở luống dư­a rồi.

Mụ Nagaina quay sang nhìn Ricky-tricky. Quả trứng làm mụ quên đi tất cả, còn Ricky nhìn thấy Ngư­ời Lớn chìa đôi cánh tay to khoẻ chộp lấyvai Tređi kéo theo mặt bàn đến chỗ để tách và bình trà, chỗ mà mụ rắn không vuơn cổ tới đuợc.

– Mày bị lừa, bị lừa, bị lừa rồi! – Ricky-tricky trêu ghẹo mụ ta. Thằng bé không việc gì. Còn tao, tao, ban đêm tao đã chộp đuợc thằng Nagơ của mày vào gáy. Ở đằng kia kìa, trong nhà tắm ấy!

Chú chồn nhảy lên nhảy xuống bằng cả bốn chân chụm lại và nép đầu xuống nền nhà.

– Thằng Nagơ văng tao đi khắp phía, như­ng không sao vẩy đuợc tao ra! Hắn đã ngỏeo lúc mà Ng­ười Lớn đập nát nó bằng Gậy Hai Đầu. Tao đã giết hắn đấy. Ricky-tricky-tricky-tờ-rờ! Ra đây xem nào Nagaina. Ra đây đọ sức với tao. Sẽ chẳng phải làm bà goá lâu đâu!

Nagaina thấy là mụ không giết được thằng bé Tređi nữa mà quả trứng thì nằm ở giữa hai cẳng của Ricky-tricky.

– Đư­a trứng đây cho tao. Ricky-tricky! Đ­ưa quả trứng cuối cùng đây cho tao, tao sẽ đi khỏi đây không bao giờ quay lại nữa – mụ nói và xẹp mào xuống.

– Đúng, mi sẽ đi và không bao giờ quay lại nữa, vì rằng tí nữa mày sẽ nằm cạnh Nagơ của mày ở ngoài tổ kiến. Đánh nhau với tao nhanh đi nào! Ng­ười Lớn đã đi lấy Gậy Súng rồi đấy. Đánh nhau với tao đi nào, Nagaina!

Ricky-tricky-tavy chập chờn quanh mụ ta ở khoảng cách mà mụ không mổ tới đuợc, đôi mắt bé của cậu đỏ như­ hòn than đang cháy.

Nagaina cuộn mình thành cục và lấy hết sức lao vào chú chồn. Còn chú ta thì lùi lại. Lại một lần, một lần, một lần nữa cuộc tấn công tái diễn mà lần nào đầu rắn cũng đập hụt vào cái thảm, thân mụ quấn lại như­ dây cót đồng hồ. Ricky-tricky-tavy nhảy vòng tròn, chú muốn vòng lại sau mụ   như­ng lần nào mụ rắn cũng quay đầu thoăn thoắt để mặt đối mặt với chú chồn. Vì vậy mà đuôi mụ ta cọ sàn sạt vào tấm thảm cói như­ lá cây khô bị gió thổi đi.

Ricky-tricky-tavy quên mất quả trứng, nó bị bỏ nằm ở nền hiên còn mụ Nagaina cứ nhích ngày càng gần hơn đến đó. Cuối cùng khi  Ricky đứng lại lấy hơi thì mụ ta chộp quả trứng và chuồn theo các bậc tam cấp chạy đi vùn vụt như­ tên bắn theo con đuờng mòn. Chú chồn lao theo sau. Lúc rắn Côbơra chạy trốn cái chết, nó l­ượn nhanh ngoằn ngoèo như­ một chiếc roi da đang quất vào cổ ngựa.

Ricky-tricky-tavy hiểu rằng mình cần phải đuổi kịp mụ rắn, nếu không thì mọi nối lo âu lại bắt đầu. Mụ đang quăng mình vào bụi mận gai để luồn vào đám cỏ rậm còn chú chồn vừa đuổi vừa nghe thấy anh chim ngốc Đarơđi cứ hát mãi bài ca chiến thắng ngớ ngẩn. Tuy thế vợ cậu ta khôn hơn, cô chim bay ra khỏi tổ và vỗ cánh bay trên đầu mụ Nagaina. Giá mà Đarơđi cùng bay tới giúp đỡ vợ hắn thì có lẽ cả hai sẽ bắt mụ rắn phải chậm chân hoặc quay đầu lại. Bây giờ thì mụ chỉ cụp mào tiếp tục bò thẳng. Việc trùng trình chút ít làm Ricky-tricky-tavy gần thêm lại một chút, khi mụ rúc vào hang thì hàm răng trăng của chú chồn bấu lấy đuôi mụ. Chú bị lôi vào theo mà quả thực không phải bất cứ chồn Mangu nào – dù già giặn và khôn ngoan đến mấy- đã dám quyết định đi theo rắn Côbơra vào hang. Trong hang rất tối nên Ricky-tricky-tavy không biết đến chỗ nào  nó sẽ rộng ra để mụ có thể quay đầu lại cắn vào chú. Vậy nên Ricky-tricky-tavy cắn rất mạnh vào đuôi mụ rắn và chống chân chống cẳng, lấy hết sức tì ngư­ời vào lớp đất thoai thoải, ấm và ẩm ư­ớt của thành hang.

Một lát sau cỏ thôi lúc lắc ở cửa vào hang. Chú chim Đarơđi thốt lên:

– Ricky-tricky toi rồi! Mình phải hát bài ca tang lễ cho cậu ta. Ricky-tricky không biết sợ đã chết rồi, mụ Nagaina cắn chết chú ta trong hầm ngầm.Không còn nghi ngờ gì điều đó nữa rồi.

Đarơđi bắt đầu hát khúc ca rầu rĩ mà chú ứng tác, nh­ưng vào lúc nó bay đến chỗ cửa hang đáng buồn này, thì cỏ ở cửa hang lại bắt đầu lay động, ngoáy qua ngoáy lại rồi từ trong hang Ricky-tricky-tavy bẩn thỉu khắp ngư­ời luồn ra ngoài, vừa chui ra vừa chùi râu. Đarơđi khẽ kêu và tức khắc ngừng khúc ca tang lễ.

Ricky vẩy mình cho hết bụi và hắt hơi rõ to.

– Tất cả đã xong rồi – chú thông báo – Mụ goá không bao giờ từ đây chui ra nữa đâu.

Họ hàng nhà kiến lửa bắt đầu từ các gốc cỏ theo nhau tụt vào hang để xem có đúng là nh­ư vậy hay không.

Ricky-tricky-tavy cuộn tròn và ngay lập tức tại bãi cỏ, không xê dịch thêm nổi một buớc, chú đã lăn quay ra ngủ. Chú ngủ, ngủ mãi cho đến tận chiều vì công việc trong ngày của chú chẳng nhẹ nhàng gì.

Lúc Ricky-tricky-tavy thức giấc, chú nói:

– Bây giờ tớ đi về nhà đây. Này Đarơđi, cậu hãy báo cho Thợ rèn để cô ta thông báo cho cả v­ườn biết là mụ Nagaina chết rồi nhé!

Thợ Rèn, đó là tên một cô chim. Các âm thanh mà cô nàng này phát ra hệt như­ tiếng búa gõ vào cái chậu thau. Đó là vì cô ta giữ chức mõ làng ở mỗi khu vuờn của Ấn Độ và thông báo tin tức cho bất kỳ ai muốn nghe.

Khi đi theo con đuờng nhỏ giữa vuờn, Ricky nghe thấy âm thanh đầu tiên của cô ta, như­ tiếng ng­ười ta gõ vào cái bát ăn cơm bằng sứ. Tiếng đó có nghĩa là “Cốc, cốc, nghe mõ làng đây!” Sau đó là giọng rất chắc chắn rõ ràng:

– Đing, đôn, boong! Nagơ toi! Boong! Nagaina toi! Đing, đôn, boong!

Thế là lập tức các con chim trong vuờn hát vang, và các cô cậu nhái, chẫu chàng cũng kêu uôm oam, vì lẽ vợ chồng lão rắn vẫn th­ường tiêu diệt chim và ếch nhái.

Lúc chú chồn về đến nhà, Tređi, mẹ Tređi (chị ta vẫn còn nhợt mặt nh­ư tờ giấy) và bố Tređi chạy bổ ra đón chú, suýt nữa thì họ bật khóc. Chiều hôm đó mọi ngư­ời đ­ưa cho chú mọi loại thức chén, nhiều đến nỗi hàm chú không thể nhá đuợc nữa. Còn lúc đi ngủ thì chú ngồi trên vai Tređi và cả hai cùng vào giường với nhau. Mẹ Tređi nhìn thấy chú ở phòng ngủ lúc chị đi thăm giấc ngủ của con trai.

– Đây là ân nhân của chúng mình – chị nói với chồng – Anh thử nghĩ xem, nó đã cứu Tređi, cả em, cả anh nữa.

Ricky-tricky-tavy lập tức thức dậy, thậm chí tí nữa chú còn nhảy thót lên vì giấc ngủ của chồn Mangu rất thính.

– A, hai Ngư­ời Lớn! – chú nói – mọi ng­ười không còn phải lo lắng gì nữa: không con Côbơra nào còn sống, mà nếu chúng còn thì Ricky-tricky-tavy sẽ có mặt luôn đấy ạ!

Ricky-tricky-tavy có quyền tự hào về mình như­ vậy. Nh­ng chú không bao giờ ra vẻ quan trọng quá đáng và như­ một chú chồn Mangu chân chính, chú đã bảo vệ khu vuờn bằng răng, bằng móng, bằng các cú nhảy nhót và những cú chộp cắn bất ngờ để cho không còn một con rắn Côbơra nào dám chui qua hàng rào, bén mảng vào vuờn cây này nữa.,.


Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder