
Nhân ngày ra mắt CLB Tác giả viết văn trẻ Hải Phòng, chúng tôi xin giới thiệu chùm thơ tình của các hội viên.
vanhaiphong – Một đặc sản của tuổi trẻ là tình yêu và đặc sản của trái tim thi sỹ trẻ là thơ tình. Nơi đây những cung bậc lúc thầm thì vỡ vụn, khi trào tuôn nóng bỏng… rồi đọng lại trong những con chữ mà hồn vía của nó đều hướng về những bay bổng, thiêng liêng nhưng cũng rất đời rất thế tục.
Nhân ngày ra mắt CLB Tác giả viết văn trẻ Hải Phòng, chúng tôi xin giới thiệu chùm thơ tình của các hội viên.
Nguyễn Đình Minh
Đến Ninh Kiều nghe Lý thương nhau
Sao vỡ vụn cháy trên dòng sông tím
gió run lên khắc khoải sợi tơ đàn
da diết, điệu lý thương tìm bạn
giữa muôn trùng vời vợi Hậu Giang…
Bao đầy vơi gửi vào trong lời hát
ngàn sợi tơ tình vương vấn phía chân mây
khao khát, nhớ thương… thấm đầy khuya bát ngát
tiếng vỗ sóng lòng, day dứt sóng sông sâu.
Con sáo bay đi ngang trời không in bóng
biệt tăm con cá lội phương nao?
điệu lý giăng muôn ngàn mắt lưới
người kéo vớt lên …lấp lánh những nốt sầu.
Đàn cạn tiếng sao dư âm chẳng cạn
hun đốt tâm can, dạ xót như bào
thương thế trái tim yêu nơi cuộc đời hữu hạn
vật vã xẻ mình đau đớn thế này sao !
Ta như một con thuyền độc mộc
chìm giữa lý thương đêm gối bến Ninh Kiều
ôm một nửa vầng trăng thao thức
ai ở cuối trời có cầm nửa trăng rơi?
Những Khau Vai nơi trái tim người
Tiếng vó ngựa vỗ vào mây bậm bịch
Đường Khau Vai giăng chỉ rối mơ hồ
Hoàng hôn rót máu chiều vào vũng sương mờ mịt
Người đến tìm
giấc mộng những ngày xa.
Đâu rừng ngả nghiêng say theo lời khèn lá
Vít rượu cong có lửa cháy bờ môi?
Giờ nước mắt…
Rơi đến bầm dập đá
Ruột gió quằn lên bao nỗi rối bời
Những mê muội ngàn năm dồn ứ lại
Để lòng thung quánh đặc thành hơi
Những lối mòn,
Vết chân trên cỏ dại
Hóa câu thơ xót đắng dưới trời.
Lửa rần rật đốt đêm thao thức
Soi Khau Vai hư ảnh một tượng đài
Những cuộc tình phôi thai
Những cuộc tình đã chết
Ngàn năm phơi…yếu huyệt kiếp người.
Hố đen tình yêu nơi đây thành bến đợi
Phiên chợ nào chẳng tự hóa mùa ngâu?
Hoa cải mang buồn thương về trời
Cay cực nỗi rau răm ở lại
Vòng xoắn ốc cứ muôn đời sâu mãi
Đã trái tim người
Sao chẳng Khau Vai?
Thuý Nga
Phố đông người
Một ngày
nắng không nguồn cơn mà lấm đất
anh rụng khuất vào tím tái tiện nghi
em dắt con đi như chạy…
Sự đuổi xua nào có
sự chà đạp dẫu thừa
con trẻ gói gọn giấc mơ
ú ớ trên vai đêm sập phố.
Phía bên kia đường xe chạy
ngã tư buông lỏng dăm bảy cột đèn
không biết đêm thừa thãi một người đàn bà
vẹo xiêu nghờ nghệch.
Đã năm mùa mưa giáp hạt
bươn bả khoáy sâu vào nấc thang oan nghiệt
con mọt cửa trốn đêm câm bặt
Phố đông người mà vẫn chật khát khô.
Lục vấn mình
Em mượn anh giữa cỏ khô
Ngày trốn nhau tắm táp bộn bề khí quyển
Em tự mang những ám ảnh siêu hình cắt gọt.
Em mượn anh giữa hành trình bản thể
Hoang hoải gõ tiếng lá rơi bế côn trùng đi rong
Diễn giải hay dịch giả?
Ai lập bản khế ước cho chính mình?
Phố cứ phân vân lưỡng lự
Mái hiên nhòa nhạt cơn mưa
Em di trú như chưa từng lỡ dở
Để bầy sẻ nâu quên nhặt hạt hiên nhà.
Bây giờ tháng ba
Cứ ngỡ ta mượn nhau chỉ đôi dòng nước đổ
Những hệ lụy bắt đầu tìm tên họ
Em vớt mưa mong cằn cỗi buông tay.
Phố đông người đặc vồn vã lễ nghi
Sao phô trương bện chào rơi đưa đón
Ngày nào cũng buộc giùm ngõ tắt
Có ngày nào phố đơn độc như mưa?
Không còn chỗ cho một lần nói dối
Chúng mình tập nhìn nhau câm lặng
Phố đông người mà hành khất chát chua…
Lương Kim Phương
Khát vọng và đớn đau
Những vầng hạ
Rực lửa
Lối đi nhau
Anh bảo: Hoa như khuôn ngực em nóng bỏng
như khung trời anh vùng vẫy bay cao
Em bảo: Hoa là lửa anh thiêu đốt tim em đau nhói
là nỗi tuyệt vọng em ngày bập vào kí ức anh
Rời xa nhau đã lâu
Khuôn ngực em vẫn in dấu môi anh
Khung trời vẫn gọi anh vi vút
Nỗi truyệt vọng em vẫn chất đầy chiếc bình thời gian
Và ta đã quên nhau
Chỉ riêng những vầng hoa hạ
Cháy muôn đời
Khát vọng
Đớn đau
Cù Thị Thương
Ở đâu đó có người hiểu tôi
Những con chữ chạy qua không hình hài bố cục
Lãng đãng lượn trong một nỗi buồn không tên, nơi không có không gian và không cả sắc màu
Có một cánh cửa tràn đày ánh sáng và âm thanh
Em không nỡ chạy về nơi ấy
Bố em bảo
Mẹ em khuyên
Những con chữ vẫn kéo em đi lổn ngổn trong chiếc bình ém đầy tâm trạng
Em sợ mình mình hời hợt
Lại sợ mình chìm sâu
Không ai ngoài thơ
Nghe em kể về mưa
nỗi buồn của người con gái 27
Nghe em kể về một ký ức ngây thơ nhào lộn trên cánh đồng hoang dại
Nghe em reo về hạnh phúc
Giản dị hơn nhiều tham vọng
Chỉ là
Ở đâu đó có người hiểu tôi