
Những vần thơ trong chùm thơ thứ 2 của Ban văn trẻ gửi xuân đa dạng về hình thức, vẫn với cách nhìn rất trẻ về mùa xuân cuộc đời nhưng đằm thắm và sâu sắc như tâm hồn của những cây viết trẻ.
Xin trân trọng giới thiệu.
Bùi Thị Thu Hằng
Đêm giao thừa
Mưa phùn… mưa phùn kích thích dậy thì
Mái hiên, khu vườn lũ trẻ đùa nghịch
Thành phố khát sống cuồng nhiệt trên ngọn cây
Không gian huyền viễn thao thác hương hoa
Cỏ đắm đuối nụ hôn ngầy ngậy chuyển Mùi
Bươn bải, lo toan cũng hết năm …
Ngẩng đầu, úp trán cạn mùa…
Gió dữ thoát xác để gió lành hồi sinh
Cô gái khoác áo đỏ thiên di, đêm giao thừa màu đỏ
Tôi mặc áo trắng ngồi chậm lại thời gian trắng
Căn phòng sơn trắng cửa sổ trắng
Chiếc bàn trắng phơi bản thảo trắng
Lật bàn tay ý nghĩ toát trắng
Niềm vui bay xuôi, nỗi buồn cũng thổi xuôi
Bản ngã và vấp ngã
Quả đắng và nhân quả
Reo hạt mồ hôi trên giấc mơ mộng du
Để gặt về mùa xuân phồn thực
Đêm ngửa mặt cười
Đợi mặt trời năm sau
Người đàn bà trầy xước lại đi hoang
Hoài thai những đứa trẻ lành lặn!
Nguyễn Thị Thùy Linh
NÀNG THƠ BỐN MÙA
Xuân tới!
Mầm bật tung vỏ hạt
Viên nắng vờn hoa trên mô đất tươi màu khao khát
Chắt hồn thơ rào rạt
Ai điểm đàn, gõ nhạc lên men say?
Từ trái xuân đây,
Vạn vật phập phồng
Hơi thơ tràn nhựa sống, nở bung một nàng tròn trịa khoác xiêm xanh. Nàng thơ diễm tình
Vặn mình thâu trọn xuân yêu thương. Rần rật sức xuân xuyên từng mạch chữ
Gieo hạt mầm mướt xanh ý tứ
Suối thơ chẳng cạn khô.
Hạ về!
Nắng đốt hồn thơ
Nàng mặc nhiên căng mình thiêu trên nắng rực. Cháy hết mình
Diện áo lửa đỏ tình, bay theo tiếng ve ran. Đôi khi ngụp lặn trong con nước mát, hái cơn gió đầu hồi
Thân nàng túa mồ hôi vẫn reo cười. Dát mây vẩy tê tê lên trái Hạ, ôm nắng chói bỏng mình
Nàng thơ gợi tình uống cạn men say, tung con chữ nhảy nhót cuồng quay
Nhựa thơ tràn đầy, nuôi nàng tươi tắn như tán phượng rộ hoa
Điểm chút tương tư ngày Hạ vắng sáo diều
Khi mưa lũ dội thân nàng ướt nhẹp. Rũ khô hóa cầu vồng
Thơ hay lòng? Ve ngân sầu. Nàng bọc oi ả trong mênh mang…
Thu sang!
Nàng thơ khoác áo vàng. Màu nắng hay màu cỏ úa?
Trĩu thơm bông lúa móc víu tình thơ. Nàng chầm chậm bước vào mùa
Thân thon run rẩy hớp gió se, thả hồn đêm ngạt hương hoa sữa
Tay thơ lần lữa kéo nét thơ chùng
Thấp thoáng bóng nàng buồn ôm đêm Vu Lan, giăng sương quyện nhớ nhung
Mắt thơ rớt lệ sầu
Trái thu chín mọng trên đầu, nàng đắm say ngồi hứng nguyệt nga
Xót thương nắng đổ phai màu tán lá
Bóng nàng vàng vọt chiều tà
Nuốt hoàng hôn không tên…
Đông đến!
Hơi sương ảm đạm níu nàng thơ rộc gầy
Nàng trú chân trong đám cỏ may
Ấp con chữ co ro đêm gió rít
Khóe mắt hoen cay
Hóa hồn cây trọc lá
Gom chút nắng nhạt rót tình tan giá
Nàng đóng băng trong mảnh sầu đông
Bước chân khô khốc
Thân cứng đờ
Vẫn chắt chiu gồng gánh chất liệu ủ men thơ
Đông dài, đường trường, nàng say khướt
Đánh rơi hạt mầm!
Lê Mạnh Thường
Nguyện cầu
Chắt buồn
tìm những giọt vui
Nhấp chút đắng
thấy ngọt bùi ngày xưa…
Câu thơ
ướt sũng dưới mưa
Xua bao gian dối,
lọc lừa qua mau
Vàng thau
nằm lại sông sâu
Thơ ơi,
hãy bắc nhịp cầu tôi qua!
Tình ơi,
đừng sớm phôi pha
Lời yêu neo chặt
hồn ta với người…