
CƯỚI MÙA THU
Đếm mùa thu qua kẽ tay
Thấy mình yêu hơn những lá vàng.
Đếm nụ cười
Yêu hơn những giọt mặn.
Đếm những vì sao thức
Cho ta thấy tình yêu không ngủ.
Tối khát, đêm nở hoa
Người tình cho em biết “phi lý ta gọi số phận không thể cưỡng cầu”
Hoàng hôn bay về phía Tây dát màu liên hồng linh thiêng…
nụ cười ngang trời của mẹ dòng tình không cạn
Mùa thu “thiếu người để tất cả thoi thóp”
Mùa thu hanh gầy cởi áo, gió hút nhọn
Mùa thu lẹm óng
Mùa thu chùng chình lả lơi
Mùa thu đã về mẹ ơi
Mắt đồng hốc hác, mùa sau có đơm vàng?!
Con ngồi khấn bài đồng giao
Tóc con rụng trắng khi nào mọc đen…
thương mùa thu hơn một lần.
Xin nhiều lần yêu mùa thu hơn
Để mùa đông hỡi, ngỡ kết thúc nhưng mùa thu mới vĩnh hằng
Mùa xuân khởi sắc nhưng mùa thu độc chiếm khởi đầu
Cho anh và em chung nhịp cầu
Vần xoay trái đất và lòng người tái sinh
Cho nỗi đau, đừng chỉ đau thôi
Cho niềm vui xin vui thôi
Để bên anh, em cưới mùa thu.
SẸO THÁNG TÁM
Rồi tất cả tự nhạt nhoà theo tháng năm
Chỉ vết sẹo ngủm trên da thịt khoác trên mình bộ cánh mới
Và cuộc người như trò đùa ngạo nghễ
Thẳm nơi tim đã khóc hay cười?!
Vào nhau đi những cờ mạt chược
Nhữngngày, đêm ấp nhau bằng đôi mắt ướt
Những nụ hôn không nhìn thấy vẫn toả nắng ấm
Những lần nhớ nhau khô rạc tâm hồn.
Em kể anh nghe chuyện thần tiên “Ngưu Lang Chức Nữ”
Chuyện thôn xóm sau lũy tre, mẹ dậy gái ngoan biết “vại cà tháng tám đanh giòn”
Chuyện quy luật bất biến “lên men”, đời người méo tròn.
Chuyện tha hương một giấc mơ, chuyện dở khóc dở cười
Chuyện người sống mà rêu phủ hóa thạch… những trò đùa bị đánh thuế.
Và ngôn tình luôn đẹp nhưng hạn sử dụng lại ngắn nhất
Có vết sẹo mổ sống để thấy cây hạnh phúc trổ hoa.
Rồi một ngày không cào cứa mà tim nghẹn đau
Em vội kể mẹ nghe chuyện mình đã lớn
Mẹ cười hồn hậu mong có người thay mẹ dạy em thành trẻ nhỏ
Hạnh phúc viên mãn khi có người cùng nhau già
Và cùng hát lời chế tỉnh như lúc say, bài không đầu chẳng cuối “trái đất xoay, tình người say” cùng thôi miên sẹo ngủ ngon quấn chiếc áo tự bào mòn… à, ơi
Là định mệnh cuộc vui trên bàn nhậu tiệc đời…
Trái tim hãy tan chảy bởi yêu đừng tan nát vì tình.
Mẹ ơi, thương khóm tre đầu làng bẻ cong thân cản giông bão
Một phần sống chín phần chết mà quật cường chồi sinh
Giống người về trong giấc mơ con thủ thỉ
Chàng hoàng tử của con kề bên: trong câu hát ngày ấy “đám cưới về trên làng quê”
Để con thương lối đi đường về…
Và sẹo tháng tám ai đặt tên mùa ngâu.
Cho anh và em đợi Ô Thước bắc cầu.
MÙA NHỚ
Những giọt thu đi qua ngổn ngang cuộc người
Cho ta thấy heo may xơ xác trên những con đường mòn
Những cánh Thu rơi như chảy hội
Cho ta thấy lối rẽ vào những giấc mơ…
Thu ơi, thu đã thật thu?
Thu ơi, thu đã là thu?
Mắt cứ vời vợi giữa chốn người đông
Mong chạm sâu vào ánh mắt quen
Chỉ để thấy mình được mong
Sau những chông chênh.
Chiều nay, thu về ngõ cửa
Mà ta như đã sang đông
Sợi tình theo người tha hương
Đời nhau lạc mất ánh nhìn.
Yêu người không thương như ôm cây xương rồng
Ôm sẽ đau, buông chảy máu
Yêu mùa thu như người không được thương
Mùa sẽ thiên di
Thu ơi, thu đã thật thu!?
Thu ơi, thu đã là thu!?
… êm, sắc qua giao lộ người.
… để chỉ còn mùa nhớ.
N.T.H