
Nhà thơ Nguyễn Thị Hoài Thanh sinh năm 1936, là hội viên Hội Nhà văn Hải Phòng, Hội Liên hiệp VHNT Hải Phòng đã từ trần hồi 2h41’ ngày 20 tháng 02 năm 2020.
Bà bắt đầu chặng đường văn chương khi 13 tuổi với bài văn xuôi đầu tiên in trên báo “Thế Kỷ”; từ năm 1952 cho đến nay, bà đến với chúng ta qua những trang thơ và là một trong số ít các nhà thơ nữ giai đoạn chống Mỹ cứu nước ở Hải Phòng.
Thơ của bà giản dị, đằm sâu suy nghĩ mà vẫn giữ được sự hồn nhiên trong sáng, đằm thắm, bao dung đối với con người và cuộc đời. Hình như sự chân, mộc, nhân hậu ấy làm cho người đọc luôn nhớ tới bà .
Tưởng nhớ nhà thơ Nguyễn Thị Hoài Thanh, Vanhaiphong xin giới thiệu một chùm thơ của bà được rút trong tập “Tôi ở Hải Phòng” do NXB Thế Giới xuất bản tháng 3 năm 2018.
TÔI Ở HẢI PHÒNG
Tôi ở Hải Phòng
Với cầu Xi Măng như một thứ đồ chơi ngày nhỏ
Nắng vàng bỡ ngỡ
Hẹn mùa đông hé cửa nắng về
Tôi ở Hải Phòng
Trong lòng những bông hoa dại ven đê
Dây lạc tiên tràn lan như nỗi nhớ
Trong nắng đồi Kỳ Sơn mùa hạ
Trong hương hoa Hạ Lũng vườn xưa
Trong tiếng xe bò lọc cọc ngoại ô
Trong con nước triều lên sông Lấp
Tôi ở Hải Phòng
Trong cánh buồm nâu không địa chỉ
Ai gửi thư cho những cánh buồm hãy mượn gió đưa tin
Sông Cấm ơi
Sông như người bạn mới quen
Thân thiết thế mà sao không hiểu được
Chiều tan ca tôi đi bên dòng nước
Sông với tôi với bóng là ba
Bóng tôi nghiêng với bao la
Sông mang về biển
bóng tôi còn nguyên vẹn không sông?
Tôi ở Hải Phòng
Dù mai sau tôi sẽ chẳng còn
Thì hoa phượng khắp nẻo đường vẫn cháy lên mong ngóng
Thành phố hôm nay cất mình gió lộng
Tôi xin đời đời ôm thành phố hát ca.
DI LINH
Tạm biệt nhé, Di Linh thôi chào nhé
Ở chưa quen đã vội vã ra về,
Tạm biệt cơn mưa đến trước ta một lát
Chơi trốn tìm với nắng đâu đây.
Con bò vàng thủng thẳng dưới hàng cây
Đâu biết mùa đi quệt dây bìm rắc tím,
Thung lũng xa sương mờ bịn rịn
Hoa chuối rừng hay dấu phẩy thời gian?
Khi ta đến Di Linh chiều rất trẻ,
Trong yên lặng ta nghe chừng đã rõ
Tiếng nắng về dát bạc dưới lòng thung.
Ta ngồi bên thác nước nhớ mông lung
Tiếng nước reo hay nước đòi hóa kiếp ?
Để thành mây, mây về đâu chẳng biết
Cõi lưu đày có gặp bến hư vô…
Khi ta đến Di Linh chiều nghiêng đổ,
Gió se vàng gọi nắng hồng mờ tỏ
Hình như thu chỉ có ở đây thôi,
Người yêu xưa giờ mãi tận phương trời
Có biết chiều nay ta nhớ người tha thiết?
Được sống lại bởi vì ta chưa chết,
Trong một chiều rất đẹp có Di Linh.
ĐÊM MƯA PHƯƠNG LUNG
Tiếng ai gọi đó sau xưa
Đêm Phương Lung cất lời mưa chập chùng
Rì rầm sông nói giọng sông
Đường quanh ngõ quạnh hát cùng trúc tre
Hạt gần khắc khoải sau hè
Hạt xa bươn chải gió về lặng thinh
Ễnh ương à uộp sau đình
Là mưa
hay tiếng lòng mình nhớ thương?
Mong sao mai sớm lên đường
Mưa đêm tạnh để ngày thường bật lên.
THÀNH PHỐ MÙA THU
Những mái nhà ngủ dưới bóng thông
Chỉ nụ tầm xuân trong vườn còn thức
Nắng mỏng quá như là không có thực
Như lẫn vào một ít trăng non.
Cây thông bé xinh như chú thỏ con
Vui điều chi mà thì thầm ca hát
Muốn bế bồng muốn nâng niu ve vuốt
Từng chiếc lá non hồi hộp thở trên đồi.
Thành phố mùa thu ơi
Từ nơi xa hôm nay tôi đã đến
Người dang cánh tay dịu dàng âu yếm
Ôm tôi vào lòng nhè nhẹ ru êm
Và thế là tôi chợt nhớ chợt quên
Hôm xưa bên dòng sông Cấm
Nắng tháng năm chói chang nóng bỏng
Từng giọt mồ hôi rỏ xuống hầm tàu
Những buổi chiều bụi bậm đã xa đâu
Những tốp thợ áo xanh về xóm thợ
Những đoàn xe chở hàng lao trên phố
Tiếng còi tàu làm ngơ ngác hàng cây.
Tôi định tìm quên lãng ở nơi đây
Dẫu tháng năm đã tôi già nỗi nhớ
Câu chuyện mười năm bây giờ tôi mới kể
Với hàng cây yên tĩnh nẻo đồi kia.
CHIỀU
Thế rồi người đến một chiều
Lòng tôi bỗng dịu ít nhiều đắng cay.
Nắng vàng trong lá trong cây,
Nắng ngời trong mắt, nắng say trong hồn.
Tiếng chim gieo những giọt buồn
Chiều như thể có tâm hồn xanh tươi.
Xuân chưa trải biếc lên đồi
Cuối năm nắng đã ửng vui ngày hồng.
Khói chài tím một vùng sông
Ở đây nỗi nhớ hơi sương phủ dầy…
HOA PHƯỢNG
Hoa rong chơi từ thu năm ngoái
Hôm nay nghe phố gọi rủ nhau về
Gió đã mở, nắng đã vàng đã chín
Hồn đã say chân đã bước đinh ninh
Trong ngất ngây ai cuối phố đợi mình
Ai hát nữa điều gì thao thức lạ ?
Hoa khờ dại cháy mình trưa nắng hạ
Để thu về tan tác cả lòng ai..
HOA LỰU
(Tặng hs Trần Đình Diệu)
Anh vẽ tặng em bông lựu đỏ
Thấp thoáng góc vườn trong lá tươi xanh
Thấy mùa đông xôn xao nắng gió
Một trời hè trong cánh hoa xinh.
Có ai gọi hoa là tranh tĩnh vật
Em vẫn nghe nhựa chảy lòng hoa
Em vẫn nghe gió mách giữa bao la
Hoa trở dạ chuyển mình sinh trái mới.
Em biết lòng anh mưa chờ nắng đợi
Đau nỗi đau chưa thể hiện khối hình
Như hoa kia mong đến ngày kết trái
Quặn lòng son chắt lọc nắng bình minh.
Anh vẽ tặng em một bông lựu đỏ
Là tranh hay là sắc đỏ đời anh
Em xin nguyện làm màu xanh cây lá
Để sắc màu thắm mãi cánh hoa xinh.
NHỚ THANH TÙNG
Anh đã về nơi câu hát,
Phượng rơi tan tác quê nhà.
Con đò cũ, bờ gió cũ,
Sao giờ neo ở bến xa ?
Chúng ta như còn đông đủ,
Trong trang bản thảo bạn bè.
Quán Văn* ai say vẹo vọ?
Để chiều tắt vội cơn mưa.
Vừa làm được bài thơ mới,
Lại thấy bóng anh vỉa hè.
Bàn tay cầm kìm cầm búa,
Chào nhau giọng cũng choang choang.
Chúng ta dẫm lên chát chúa,
Mồ hôi nước mắt lầm than.
Thơ chỉ thể nuôi được gió,
Muôn đời thơ vẫn lang thang…
Anh đã về “Thời hoa đỏ”*
Tôi còn đi mót đồng làng.
Khi nao bờ sông lặng gió,
Chạy ù làm hớp rượu suông.
Dẫu biết bây giờ cũng khó
Đợi tôi đi nốt quãng đường.
N.T.H.T