Thi sĩ đến bên vợ và ôm chặt nàng trong vòng tay, âu yếm hôn nàng, nồng nàn, cuống quýt… Nhưng thi nhân đột ngột dừng lại, bỏ ra ngoài phòng…
Thi sĩ đến bên vợ và ôm chặt nàng trong vòng tay, âu yếm hôn nàng, nồng nàn, cuống quýt… Nhưng thi nhân đột ngột dừng lại, bỏ ra ngoài phòng.
Bất chấp bao lời đồn thổi về những quan hệ tình cảm với người đồng giới xuất hiện từ thập niên 30 của thế kỷ XX, đến năm 1958 thi nhân Xuân Diệu đột ngột lên xe hoa cùng nhà báo Bạch Diệp. Những nghi vấn về giới tính một thời tưởng như mãi chìm vào dĩ vãng, nhưng cuối cùng lại bùng lên khi cuộc hôn nhân ấy kết thúc một cách chóng vánh sau 6 tháng. Ít ai biết rằng, mối tơ duyên giữa hai con người tài hoa ấy đã kỳ lạ ngay từ đêm đầu tiên – đêm tân hôn.
Đám cưới của “ông hoàng thơ tình”
Người đàn bà duy nhất trong cuộc đời “ông hoàng thơ tình” Xuân Diệu chính là nữ đạo diễn điện ảnh đầu tiên của Việt Nam – Bạch Diệp. Họ trở thành cặp uyên ương trai tài gái sắc vào năm 1958 qua mai mối của ông Hoàng Tùng, Nguyên Tổng biên tập báo Nhân dân, nơi Bạch Diệp công tác khi ấy. Bạch Diệp trở thành vợ của “ông hoàng thơ tình” Việt Nam Xuân Diệu năm 29 tuổi, còn Xuân Diệu đã ngoài 40.
Bà Bạch Diệp nhớ lại: Trước đó, vào một ngày cuối mùa đông năm 1957, trong cái rét như cắt da cắt thịt của Hà Nội, ông Hoàng Tùng chợt gọi Bạch Diệp lại và bảo sẽ giới thiệu chồng cho cô. Bạch Diệp nghe thấy vậy liền giãy nảy phản đối. Hoàng Tùng liền nhẹ nhàng bảo: người này anh ngắm kỹ cho em rồi, không ai xứng đáng hơn đâu. Chính là ông hoàng thi ca – Xuân Diệu đấy. Bạch Diệp khi ấy vốn là một người yêu thơ ca và cô rất phục tài năng của thi sĩ Xuân Diệu. Cô thường chép những bài thơ tình của Xuân Diệu vào cuốn sổ tay.
Lần gặp đầu tiên, Bạch Diệp dường như đã bị chìm trong đôi mắt to, sáng và thăm thẳm của “ông hoàng thơ tình”. Xuân Diệu lúc ấy tuy đã ngoài 40 tuổi, nhưng trông vẫn rất bảnh bao, cuốn hút với vầng trán cao và những sợi tóc loăn xoăn bồng bềnh, lãng mạn. Những buổi hẹn hò sau đó, Xuân Diệu thường chở Bạch Diệp trên xe đạp lang thang ra ngoại ô chơi. Một lần, đang rong ruổi trên đường, một cơn mưa lớn bất chợt ập đến, Xuân Diệu liền kéo Bạch Diệp vào trú dưới một mái hiên. Thi sĩ rút khăn mùi xoa, lau từng giọt mưa lấm tấm trên mặt người bạn gái khiến nàng cảm động trong lòng. Những bông hoa hồng tươi thắm được Xuân Diệu cầu kỳ lựa chọn từ tiệm rồi mới mang tặng khiến nàng thêm đắm đuối trong bầu không khí lãng mạn của thơ và hoa. Ngày ấy, Xuân Diệu thường từ ngôi nhà ở 24 Cột Cờ đi xuống nhà nàng ở cuối phố Bà Triệu, nơi có hàng hoa dạ lan thơm nức. Nàng trở thành nguồn cảm hứng để Xuân Diệu viết nên bài thơ tình tứ tuyệt bất hủ: “Tôi cầm mùi dạ lan hương/ Trong tay đi đến người thương cách trùng/ Dạ lan thơm nức lạ lùng/ Tưởng như đi mãi không cùng mùi hương”.
Gần đến ngày cưới, một cô bạn đồng nghiệp kéo Bạch Diệp lại bảo: Nghe người ta nói anh Xuân Diệu có vấn đề đấy, phải xem lại đi, không lại lỡ dở đời con gái. Bạch Diệp gạt đi: Người ta ghen ghét, nói xấu anh Diệu thôi. Trước đám cưới vài ngày, Bạch Diệp giục Xuân Diệu đăng ký kết hôn nhưng anh lại ậm ừ cho qua, kêu để từ từ. Giục mấy lần không thấy Xuân Diệu động tĩnh gì nên Bạch Diệp thôi không nhắc nữa. Đám cưới diễn ra vào cuối tháng 4 năm 1958, do cơ quan Bạch Diệp tổ chức. Bạch Diệp trong bộ áo dài đội voan trắng muốt, hạnh phúc trở thành nữ hoàng thi ca của Xuân Diệu.
Đêm tân hôn… kỳ lạ
Cưới xong, đôi vợ chồng trẻ được thu xếp ở trong một căn phòng nhỏ nhắn nhưng ấm cúng. Phía đầu giường còn gắn chữ “Hỉ” màu đỏ. Người chồng Xuân Diệu khi ấy tỏ ra rất chu đáo, ông lọ mọ đun ấm nước sôi, pha vào chậu men cho vợ. “Ông hoàng thơ tình” còn chu đáo đến độ tự nhúng tay thử độ ấm chậu nước xem đã vừa chưa rồi mới bảo nàng đi tắm. Chậu nước ấm thơm nức mùi hương hoa do chính tay chú rể chuẩn bị khiến Bạch Diệp thêm phần cảm động. Ngồi trong căn phòng tân hôn nhỏ, cô nữ sinh trường dòng Saint Dominique ngày nào đầy ắp tâm trạng e ấp, ngại ngùng của một cô gái lớn lên trong môi trường của các bà Xơ.
Rồi bàn tay mềm mại của Xuân Diệu đặt lên vai. Bạch Diệp tim đập thình thịch, má đỏ bừng ngượng ngùng… Chợt Xuân Diệu cất tiếng hỏi: em có thấy cái bút ở đâu không?. Ngạc nhiên, nàng hỏi lại: để làm gì hả anh?. Xuân Diệu không trả lời, ông lục tung bàn, giấy tờ và cúi cả xuống gầm giường tìm bút. Rồi ông thắp thêm cây nến, Xuân Diệu ngồi vào bàn, loay hoay viết một lúc rồi cầm tờ giấy quay sang đọc thơ cho vợ nghe và hỏi ý kiến nàng. Xong chú rể mới lại hì hụi, cắm cúi viết như quên mất cô dâu và đêm tân hôn phải diễn ra như lẽ thường của các đôi vợ chồng mới cưới.
Sáng bảnh mắt sau đêm tân hôn của… thơ, Bạch Diệp đi làm. Và hàng đêm, thi nhân vẫn miệt mài với bàn, với mực và miên man trong những vần thơ lai láng. Bạch Diệp cũng không tỏ thái độ gì, nàng như một con chiên ngoan ngoãn lạ lẫm với sự đời. Nhớ lại những ngày ấy, nữ đạo diễn Bạch Diệp bảo: “Tôi lớn lên trong môi trường giáo dục khắt khe của cha mẹ. Ngày nhỏ cha tôi cấm không được đọc tiểu thuyết như mốt thời bấy giờ nên suốt cả thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành, tôi không hề được tiếp cận với những thứ người ta viết về tình yêu, về đôi lứa trai gái hay về nhục dục. Hồi đó, cha tôi chỉ cho đọc sách hồng là loại sách, truyện của trẻ con mà thôi. Rồi tôi lại được gửi về Hải Phòng học trong trường tu viện Saint Dominique nên càng bị bó buộc trong lễ giáo, không biết gì về tình yêu đôi lứa bên ngoài cuộc sống cả”.
Rồi bà thở dài bảo, người cha của bà vốn giỏi tử vi, sau khi lập lá số cho con gái yêu liền nói, số của bà là số đi tu nhưng vì có một ngôi sao phá nên không đi tu được. Ngẫm lại những năm tháng thăng trầm của cuộc đời, bà khẽ nói, có lẽ vì số đi tu mà không đi tu nổi nên tình duyên mới lận đận như vậy. Ngay từ khi còn là một bào thai bé xíu trong bụng mẹ, dường như cái số đi tu đã ấn định vào mệnh của bà. “Tôi có một ông anh trai rất thông minh, khi chưa đến 4 tuổi, chỉ nghe thôi mà đã đọc thuộc làu bộ kinh bằng tiếng Phạn mà ông nội tôi thường tụng. Ông nội tôi thấy vậy liền bảo thằng bé này sẽ yểu mệnh. Được 4 tuổi thì anh tôi mất thật. Mẹ tôi suy sụp đến nỗi ông nội tôi phải cho bà đến nhà thờ nghe giảng kinh. Mẹ tôi chỉ làm mỗi một việc là nghe giảng kinh suốt từ lúc anh tôi mất cho đến khi sinh ra tôi”, bà Bạch Diệp nhớ lại. Thời kỳ hôn nhân với Bạch Diệp, những bài thơ tình của Xuân Diệu vẫn đắm đuối, khát khao: “Hãy khăng khít những cặp môi gắn chặt/ Cho anh nghe đôi hàm ngọc của răng/ Trong say sưa, anh sẽ bảo em rằng/ Gần hơn nữa thế vẫn còn xa lắm” (Xa Cách).
Rồi một đêm nọ, Xuân Diệu không ngồi bên bàn giấy nữa. Thi sĩ đến bên vợ và ôm chặt nàng trong vòng tay, âu yếm hôn nàng, nồng nàn, cuống quýt… Những tưởng đêm ấy là đêm tân hôn thực sự của đôi vợ chồng mới cưới. Nhưng thi nhân đột ngột dừng lại, bỏ ra ngoài phòng. Còn lại người vợ lặng lẽ bên chiếc giường cưới còn vẹn nguyên nếp chăn.
(Theo Đời sống & Pháp luật)