Nhân danh cả những người vô danh – Nhiều tác giả


Để có được sự thống nhất và tự do, dân tộc ta phải trả giá bằng mồ hôi và xương máu của hàng triệu người con ưu tú. Vẫn biết chiến tranh là tổn thất, hy sinh… Năm tháng đã qua đi, ấy vậy mà lòng người vẫn không nguôi trăn trở.

Vanhaiphong.com trân trọng giới thiệu chùm thơ “Nhân danh cả những người vô danh” của nhiều tác giả.

Để có được sự thống nhất và tự do, dân tộc ta phải trả giá bằng mồ hôi và xương máu của hàng triệu người con ưu tú. Vẫn biết chiến tranh là tổn thất, hy sinh… Năm tháng đã qua đi, ấy vậy mà lòng người vẫn không nguôi trăn trở.

Vanhaiphong.com trân trọng giới thiệu chùm thơ “Nhân danh cả những người vô danh” của nhiều tác giả.

 

 

Quang Chuyền

ĐI TRÊN ĐIỆN BIÊN

Tôi sẽ không đến được Điện Biên

Nếu ngày ấy…

Không mở đường kéo pháo

Nếu ngày ấy…

Không mồ hôi pha máu

Ướt áo các anh trong khói bụi chiến hào

 

Tôi sẽ không có phút trước cây cầu

Ngắm dáng đỏ mây trời

Sông Nậm Rốm

Không có phút bồi hồi

Cầm bông phượng

Đỏ mặt đồi A1… lúc hè sang…

 

Lên Điện Biên không đúng dịp mùa ban

Vẫn gặp vẹn nguyên giọng suối cười Tây Bắc

Sông núi còn đây…

Còn đây vết tích

Nghe trong gió ngàn văng vẳng khúc hành quân

 

Ký ức là xa

Ký ức lại rất gần

Ký ức ở trong tôi

Hằn vết tích

Đi trên Điện Biên nghe bước chân thậm thịch

Từ hẻo lánh rừng vang động đến năm châu…

 

Từ nơi này

Tôi đi đến mai sau

Nâng bước chân tôi

Cây cầu Nậm Rốm

Tôi thắp nén nhang

Đắm vào tưởng tượng

Điện Biên Phủ ngày xưa…

Thành phố bây giờ…

 

 

Trần Ninh Hồ

NHỮNG LƯU NIỆM BỘ HÀNH
Kỷ niệm 55 năm đường Trường Sơn huyền thoại

 

1.

Ta sinh ra để được chạy bộ khắp quê mình

Chạy bộ khắp hành tinh

Qua cả những gầm gào chiến tranh

Qua cả những hùng hồn biện minh

Qua cả những trang viết

Để được trở lại

Tự tại

Như

Ngàn năm bộ hành!

 

2.

Ta chạy bộ viếng thăm

Những bảo tàng giao thông sống dọc đường

Những phi trường, bến xe, hải cảng huy hoàng

Những phi trường, bến xe, hải cảng tan hoang

Cho lòng ta nhớ mãi

Những nón áo, khăn tay, khăn choàng

Những rối rít, nghẹn ngào, trập trùng đưa vẫy

Những vẫy đưa dài hơn mọi lộ trình!

 

3.

Ấn tượng cuối cùng

Vẫn là những bức tường tưởng niệm

Được dựng lên từ triệu triệu bức thư

Qua ngàn ngày cách trở

Những kỷ vật bụi mờ

Không cần mọi tân trang!

Những nhỏ to cánh cửa lưu niệm bảo tàng

Đóng

Khép

Mở

 

Trước bao nhiêu ngả đường mênh mang

Những lộ trình tượng hình

Những số phận!

 

4.

Ta đã từng đi bộ dọc hai ngàn cây số Trường Sơn

Mà hình như chưa hiểu Trường Sơn

Nơi ta từng được nhân danh

Tổ quốc

Thánh Thần

Nhân dân!

Công lý

Thế thì cần đi lại

Dẫu đi trong tiềm thức

Dẫu đi trong nhớ thương

 

Bao nhiêu người ngã xuống

Bao nhiêu người trở về

Trong mọi bản thống kê

Chưa bao giờ là đủ

Quên người chết nơi này

Thì người sống thế nào nơi kia.

 

5.

Và có lẽ

Bây giờ

Và mãi mãi

Điều quan trọng nhất là

Trường Sơn cần xanh lại

Như ngàn đời vẫn xanh!

 

Ta nhân danh cả những người vô danh!

 

 

Nguyễn Trọng Luân

BÌNH ĐỘ

 

Bạn nhắc bình đọ này bình đọ kia

Tôi nhớ bình độ bạn tôi vùi xác

Khi chưa ra khỏi làng tôi chỉ biết làng có nhiều cò nhiều vạc

Ngọn đồi có ngôi trường giữa làng bình độ là chi?

Thế rồi tôi đi

Tuổi mười tám đôi mươi chúng tôi lên phía bắc

Sau lưng tôi mùa xuân ấm đang về

Sau lưng tôi làng quê xanh lại lũy tre

Ba mươi năm cha anh tôi đi đánh giặc

Những bình độ tôi qua cao dần về phía trước

Bình độ là thế ư?

 

Tôi học được trong tầm pháo giặc

Ngọn núi dòng sông Tổ quốc mình

Có tên có tuổi

Có cân nặng chiều cao như con người hiện hữu

Bình độ là đây

Bình độ mang riêng hương sắc cỏ cây

Bình đọ có buồn có vui như chúng tôi lính chiến

Ở bình độ này nhắc bình độ kia kỉ niệm

Ngọn núi con sông rừng rực những tâm hồn

 

Bao nhiêu năm lăn lóc với biên cương

Máu chúng tôi thấm vào thớ đá

Đá tưởng cứng mà không thể nào cứng nữa

Và tên bao người bạn thân

Nằm ở bình đọ này bình độ nọ

Tên nghĩa trang chỉ là tên bình độ

Ơi người lính biên cương

Những lá thư gửi về hậu phương

Địa chỉ vẫn là bình độ

Những con số bỗng trở thành quê hương địa chỉ

Con số kia đã hóa những linh hồn

Đêm ở tiền tiêu mơ những nụ hôn

Pháo giặc xé ngang mộng ước

Gửi cho em nhành hoa nào được

Khi bình độ này anh chỉ đá và vôi

 

Có ai về xuôi

Cho chúng tôi gửi tên chúng tôi

Chúng tôi có những gương mặt chung nhau mang tên điểm cao tên núi

Ấy là biên cương

 

Mấy chục năm rồi tôi trở lại hậu phương

Tôi có vợ con mang tên làng tên núi

Bạn nằm ở đâu không tên không tuổi

Chỉ mang tên bình độ ở trong tôi.

 

(Rút ra từ tập Từ Điện Biên tới Trường Sa – NXB Hội Nhà văn 2015)

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder