
Nhà thơ Trần Ngọc Mỹ là một trong những cây bút trẻ nhất Hội Nhà Văn Việt Nam và Hội Nhà Văn Hải Phòng. Trải qua những tháng ngày căng thẳng của đại dịch covid-19 trong cương vị cán bộ y tế, với trái tim đa cảm của một nhà thơ, thực trạng đại dịch đã thổi bùng lên những cung bậc cảm xúc và in dấu trong thơ chị với tiếng nói xót xa, dịu dàng của tình yêu thương và nghị lực, niềm tin mãnh liệt trước khó khăn, thử thách.
VHP giới thiệu một chùm thơ rút từ tập thơ mới “Những ngày không quên” của nhà thơ Trần Ngọc Mỹ được Nhà xuất bản Hội Nhà Văn ấn hành quý 1 năm 2022.
PHỐ LỤT
Hải Phòng nín lặng đêm
Đường thưa bước chân ngõ vắng
Xao xác cõi người thời dịch bệnh
Khi nhận tin nhắn từ Sài Gòn rũ buồn
Muốn dìu nhau lặn lội qua kiếp trần
Quặn lòng núi toang ngực gió
Ám ảnh những phận nghèo khao khát tìm về cố hương
Những chuỗi ngày chằng chịt vết thương
Những ly biệt mãi vương
Biết khi nào vơi vợi…
Đất nước tôi ơi
Nhịp tim đập nhức nhối
Viết bài thơ cũng thấy lòng có lỗi
Con chữ làm được gì cho nhau
Dỗ mình thiêm thiếp giấc mau
Mong qua đêm sâu
Ngày mai chạm bình minh nắng nở
Buổi sáng dậy, trời cao trút nước như vỡ
Chưa bao giờ như bây giờ
Ôi thành phố tôi ngập ngụa
Đôi dép nổi nênh nơi hẻm chật
Bơi hoải hoài lạc chiếc nơi đâu?
Muốn nhắn đi một nỗi lo âu
Khóe mắt ầng ậc mưa lạnh.
26.8.2021
LỰA CHỌN SINH TỬ
Chiếc máy thở là chiếc phao hy vọng duy nhất
Mà không đủ trao cơ hội được thở cho tất cả
Giấc ngủ mỗi đêm vỡ
Hốc mắt sâu hơn khi đứng trước vực thẳm phận người
Bác sĩ Malaysia thốt lên nghẹn ngào:
“Làm thế nào đưa ra quyết định tốt nhất trong màn cân não đầy dằn
vặt
Tại sao chúng ta phải lựa chọn nỗi đau này thay bằng nỗi đau khác?
Mỗi tích tích nhói ngực vì bất lực
Sợi dây nối cơ thể thoi thóp về với sự sống ít hơn những gương mặt
đang tái nhợt trong cuộc chiến sinh tử không cân sức này…”
Tôi hiểu:
Sẽ thêm sự chia lìa
Sẽ còn nữa tiếng nấc
Nhưng cần từng chút cố gắng
Một người vì nhiều người
Sẽ đẩy lùi Covid
Thế nên:
Làm sao chúng ta để nỗi sợ hãi không thành siêu lây nhiễm
Và virus vô cảm đừng âm thầm lan tràn đám đông?
2.6.2021
NHỮNG NGÀY KHÔNG QUÊN
Con gái theo chiếc xe vội vã hút vào nẻo đường xa
Trước mắt mẹ còn lại khoảng sân chống chếnh
Vươn lên những cánh tay lá xanh màu mạ
Thản nhiên reo trước nắng gió
Trời cao thả bóng mây vỡ òa
Chưa bao giờ quanh nhà im ắng thế
Tầng tầng dây rào chắn ngang chiếc cổng
Cửa bên hàng xóm thít chặt
Mẹ thèm tiếng nói cười thân quen
Người ta bảo con gái của mẹ đi cách ly
Nên hiển nhiên mẹ là một F
Khu xóm thành tâm điểm giữa đại dịch Covid
Ánh mắt mẹ leo lét như ngọn đèn chảy vào đêm
Bột trắng khử khuẩn phủ kín cánh hoa
Mà chẳng làm sao thanh tẩy ý nghĩ
Chậu cây con trồng dang dở chơ vơ
Cuốn sách con đọc còn đang mở
Mẹ lầm lũi vừa dọn vừa quở
Tiếng vọng mấy bậc thang
Chiếc kim giây trĩu nặng chạy ngược thời gian
Bấm sâu lòng mẹ thương xót râm ran
Những khoảnh khắc không thể nào quên
Cuộc sống đảo lộn cho chúng ta nhớ ngày bình thường vô vàn.
SÀI GÒN CHÚNG MÌNH THƯƠNG
Đã bao ngày Sài Gòn thấp thỏm
Khắp ngả đường dội tiếng xe gấp gáp cứu thương
Những con người đang gồng mình gắng sức
Làm việc như thể ngày hôm nay là duy nhất
Những tiếng nấc… xoáy đau trái tim đất Cảng chúng mình…
Hoàn xung phong ngay tức khắc sau lời kêu gọi của người chỉ huy
“Xin hãy cho em được vào danh sách!”
Mai tạm biệt con thơ nghèn nghẹn
“Con sẽ hiểu và tự hào về mẹ phải không?”
Hùng, Tân, Trường im lặng ghi tên
Chỉ trái tim ngùn ngùn lửa cháy
Blouse trắng khát khao cống hiến
Chia sẻ cùng Gài Gòn mến thương.
Khu điều trị bệnh nhân covid-19 nắng tỏa mông lung
Như nỗi nhớ gia đình, bè bạn vương vất
Tiếng thở dài nín lại khi một bệnh nhân đột ngột oằn mình
Gấp! gấp! gấp!…
Trong căn phòng tiếng kêu ing ing
Mười chiếc giường trắng toát không ngoài tầm kiểm soát
Tám chiếc máy thở phải sử dụng liên hồi
– Em có sợ không?
– Có chứ ạ!… nhưng chọn lại em vẫn đến nơi này.
Kia những phận người mỏng như áng mây trôi
Họ cũng đang nhớ người thân yêu da diết
Cũng mỏi mong sớm ngày trở về nhà
Áo blouse tạc vào họ bài ca “Lương y như từ mẫu”
Chúng mình không thể nào bỏ đi
Chúng mình không thể nào bất lực
Mỗi sáng cần nở nhiều nụ cười hạnh phúc
Hoàn, Mai, Hùng, Tân, Trường ở đây để được góp sức
Bởi vì Sài Gòn chúng mình thương!
NHỮNG NGÀY QUA
Bóng tối đang nhanh, lan rộng
Bằng cách nào có thể ngăn lại
Những đôi mắt sợ hãi của loài người
Hôm nay và cả ngày mai
Dồn dập ảnh hình buốt tim lạnh gáy
Khoảnh khắc tang tóc bao trùm lên đất Ấn
Những ngọn lửa mất trí
Thổi tác tao da thịt kinh hoàng
Xác người trôi trên bờ cô đơn
Đang dạt về một phía
Chiếc thòng lọng đại dịch
Dần thít lại
Thít lại
Những bộ não thông minh, những phát minh tột bậc
Như tất cả đều vô dụng
Trước muôn lời trăn trối
Trước ánh nhìn và hơi thở cuối
Xa kia xao xiết sông Hằng
Chúng ta định sống tiếp như thế nào?
Ơi những sinh linh bé nhỏ may mắn còn lại trên chuyến tàu thanh lọc
CẦU NGUYỆN CHO BỆNH NHÂN ĐÃ TỬ VONG VÌ COVID-119
Bông hoa rữa trong khuya
hồi chuông vang mất ngủ
những căn nhà sau mùa dịch rỗng bóng
bốn phía cửa gió lùa
không cần tiếng súng xé thịt da
giữa hòa bình, loài người đẫm đìa nước mắt
dịch bệnh mang bóng đêm kinh hoàng dằng dặc
phủ lên trái đất này giá băng
hàng nghìn đứa trẻ vừa mới sinh ra
đã không được gặp lại mẹ cha
em mất anh, vợ mất chồng, người thân mất những người thân
thèm thao thiết nắm tay sau cuối, bước chân tiễn đưa…
mà mãi mãi không thể!
nỗi đau không thể thét lên
nghẹn thắt ngực thở
mong đừng thêm ai rời xa trong ngày tháng cuối cùng
đóa sen dâng thắp lời nguyện cầu
xin nhớ nhau bằng ánh nến chân thành
xin thắp cho nhau chút hơi ấm còn.
MỘT CHÚT NẮNG
Sau quá nhiều tháng ngày ủ rũ
Khoác lên chúng ta ánh mắt hoàng hôn
Bước chân muốn trôi đi
Bằng nhịp đập con tim thổn thức
Anh ơi, một chút nắng
Đánh thức cả vạt sông
Nỗi nhớ thành cánh đồng
Dẫn dụ lòng chúng ta mở…
Đếm từng cánh từng cánh
Mênh mang cúc họa mi trắng mướt mềm
Đất nâu ngai ngái thắm thiết quấn chân
Hương cỏ cây tắm gội môi mắt
Hàng cau xanh như quê hương buổi vắng
Lòng chao đảo trước thân quen này
Dù Tràng Cát chẳng lời hẹn
Gió sông đưa chúng ta tới đây
Ngồi thật im bên bờ nắng
Những bông hoa nhắc chúng ta về bầu trời đầy sáng
Quên đi ngày hôm qua sũng buồn…
MỘT KHOẢNG XANH ĐÃ MẤT
Chiếc cưa vung lên
Vòm xanh thân quen vụt mất
Vỡ vụn mùa hoa đang ùa về náo nức
Câu chuyện ngày nào dưới bóng mát cũng im bặt
Cây ơi!
Người hay cây khó thở tức ngực
Vết thương ứa nhớ ròng ròng
Bánh xe đời cứ ồn ã trôi lăn
Người nhàu nhĩ với nhu cầu tất bật
Làm sao rành rẽ những được mất
Lẻ loi một vầng mây trôi
Bập bềnh gió khua khoảng trống se thắt
Ở đâu đó lạc bầy
Tiếng chim réo vào ký ức
Ngọn cỏ run rẩy trong đất đắng
Hiển hiện ngôi nhà hun hút ngõ sâu
Thương lắm thiếu vắng buổi sớm này
Biết bấu víu vào đâu
Lạnh lẽo vệt sương tan
Không giấu được nỗi buồn
Đôi mắt rụng giữa trần gian…
VẼ LÊN ĐÁ
Hoang vu vọng từ rừng thẳm
Hơi sương cuối mùa ẩm ướt
Đang ùa về phủ tràn mặt đá
Bước chân tôi
Đã quẩn quanh ở đó
Nơi ngọn đồi trùng trùng mây trắng
Nơi lòng sông ẩn sâu trầm lặng
Giữa cô đơn, bí ẩn và rộng lớn
Tôi đã gặp nó và mang về
Đặt trên bàn nhỏ
Từng tích tắc đang trôi
Dội vào tôi màu xám ám ảnh
Ngực đá chất đầy
Những buồn câm khổ ải
Những hoang tàn đổ nát
Những bóng người mây bay
Tôi vẽ lên đá ngôi nhà và ngọn cây.
T.N.M