Shogun Tướng quân – Tiểu thuyêt của James Clavel (Anh) – Kì 13

CHƯƠNG 06
Người dịch: Ngô Vĩnh  Viễn và Bùi Phụng

~ Mọi con mắt đổ dồn vào Blackthorne.

“Chúng cần gì tôi?”

“Tôi không biết”, cha Sebastio nói nghiêm trang.

“Nhưng anh phải lên ngay lập tức.”

Blackthorne biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng anh vẫn không rời bức tường, cố vận dụng sức lực.

“Chuyện gì đã xảy ra với Pieterzoon?”

Người thầy tu kể cho anh nghe. Blackthorne dịch lại cho những người không biết tiếng Portugal.

“Chúa hãy rủ lòng thương xót anh ấy”, Van Nekk thì thầm trong nỗi yên lặng khủng khiếp.” Tội nghiệp.Tội nghiệp.”

“Tôi lấy làm tiếc. Tôi không làm được điều gì”, gã thầy tu buồn thảm nói.” Tôi nghĩ anh ấy không còn biết gì khi họ đặt anh ấy vào trong nước. Trí óc của anh ấy đã biến mất rồi. Tôi đã miễn xá và cầu nguyện cho anh ấy. Có lẽ, với tình thương của Chúa… In nomine Patris Filii et Spiritus Sanct. A men.”

( Tiếng La tinh: Nhân danh Cha và con và thánh thần).

Gã làm dấu thánh

“Tôi xin các người hãy từ bỏ dị giáo của các người và được chấp nhận trở lại trong niềm tin của Chúa. Hoa tiêu, anh phải đi lên.”

“Đừng bỏ chúng tôi, hoa tiêu, vì lòng mến Chúa”, Croocq khóc to.

Vinck vịn vào thang và bắt đầu trèo.

“Họ có thể dẫn tôi đi. Không phải hoa tiêu. Tôi, không phải anh ấy. Bảo với ông ta” … Anh dừng lại vô vọng, hai chân để lên bậc thang. Ngọn giáo dài cách tim anh có một gang. Anh cố gắng nắm lấy cán nhưng tên Samurai đã sẵn sàng và nếu Vinck không nhảy lùi thì anh đã bị đâm xuyên qua rồi.

Tên Samurai chỉ vào Blackthorne và ra hiệu cho anh lên. Căng thẳng. Blackthorne vẫn không nhúc nhích. Một tên Samurai khác thọc gậy có ngạnh vào trong hầm cố gắng móc Blackthorne ra, không ai nhúc nhích để giúp Blackthorne trừ anh chàng Samurai ở trong hầm. Anh ta nắm lấy cái ngạnh và nói gì đó vẻ gay gắt với người đứng trên, tên này do dự rồi nhìn qua Blackthorne, nhún vai và nói gì đó.

“Nó nói gì?”

Gã thầy tu trả lời:

“Đó là một câu ngạn ngữ Nhật.

“Số phận của một người là số phận của một người và cuộc sống cũng chỉ là ảo ảnh.”

Blackthorne gật đầu với anh chàng Samurai, đến bên thang, không nhìn lại và trèo lên. Khi anh bước lên, ánh mặt trời chan hòa. Anh chớp mắt vì ánh sáng nhức nhối, đầu gối anh nhũn ra, anh ngã nhào xuống cát.

Omi đứng một bên, gã thầy tu và Mura đứng gần bốn tên Samurai. Vài người dân làng đứng xa xa nhìn một lát rồi bỏ đi.

Không ai giúp anh.

Ôi, Chúa, hãy cho con sức mạnh, Blackthorne cầu nguyện. Mình phải đứng lên, và phải tỏ ra khỏe mạnh. Đó là điều duy nhất để họ kính trọng. Phải khỏe. Không được sợ hãi gì hết. Xin hãy giúp con.

Anh nghiến răng, đạp đất đứng lên, người hơi đung đưa.” Mày cần gì tao, thằng con hoang mắc bệnh lậu nhỏ bé này?” Anh nói trực tiếp với Omi rồi nói thêm với gã thầy tu :” Nói với cái thằng con hoang này, ta là một Daimyo ở nước ta và đối xử kiểu gì thế này? Nói với nó, ta không có chuyện gì xích mích với nó. Bảo nó cho chúng ta ra, nếu không sẽ có chuyện không bay đến với nó đấy. Bảo nó, ta là một Daimyo, lạy Chúa. Ta là người thừa kế của ngài William ở Micklehaven. Nói với nó đi!”

Đêm ấy là một đêm kinh hoàng đối với cha Sebastio. Nhưng trong lúc thức để cầu kinh, gã đã thấy được sự hiện diện của Chúa và đạt được sự thanh thản mà trước đây chưa bao giờ có. Giờ đây, gã hiểu mình là công cụ của Chúa chống lại những kẻ ngoại đạo, gã được che chở khỏi những kẻ ngoại đạo và cái quỷ quyệt của tên cướp biển. Gã cũng biết rằng đêm nay là một cuộc chuẩn bị, một ngã ba đường đối với gã.

“Bảo nó đi.”

Gã thầy tu nói bằng tiếng Nhật.

“Tên cướp biển nói hắn là Chúa công ở đất nước của hắn.” Anh nghe câu trả lời của Omi.

“Omi-san nói, dù anh là vua ở đất nước của

anh, ông ấy cũng không cần biết. Ở đây anh sống theo sở thích bất kỳ của Chúa Yabu – anh và đồng bọn của anh.”

“Nói với nó, nó là một cục cứt.”

“Anh nên cẩn thận việc lăng nhục ông ta.” Omi lại bắt đầu nói.

“Omii-san nói anh sẽ được tắm. Có thức ăn, đồ uống, nếu anh tỏ ra biết điều, anh sẽ không bị đưa xuống hầm nữa.”

“Thế còn những người của tôi thì sao?” Gã thầy tu hỏi Omi.

“Chúng sẽ ở dưới đó.”

“Nói với nó, nó là thằng khốn nạn”, Blackthorne tiến đến bên thang, bước xuống. Hai tên Samurai ngăn anh lại và mặc anh chống cự, chúng vẫn dễ dàng giữ được anh.

Omi nói gì đó. Họ bỏ Blackthorne ra và anh suýt ngã.

“Omi-san nói, nếu anh không biết điều, một người nữa trong bọn các anh sẽ bị mang lên. Còn rất nhiều củi và rất nhiều nước.”

Bây giờ nếu mình đồng ý, Blackthorne nghĩ, chúng sẽ tìm được cách khống chế mình và mình sẽ ở trong tay chúng mãi mãi. Nhưng có làm sao, lúc này mình cũng đang ở trong tay chúng và cuối cùng mình sẽ phải làm điều chúng muốn. Van Nekk nói đúng. Mình sẽ phải làm mọi thứ.

“Nó muốn tôi làm cái gì? Nó nói biết điều là nghĩa làm sao?”

“Omi-san nói, nghĩa là biết vâng lời. Làm cái được bảo làm. Ăn cứt nếu cần.”

“Nói với nó là tiên sư nó. Nói với nó, ta tè vào mặt nó và cả cái đất nước của nó – cả cái thằng Daimyo của nó.”

“Tôi khuyên anh đồng ý với…”

“Nói với nó điều ta vừa nói, nguyên xi như vậy.”

“Được rồi nhưng ta báo trước đấy, hoa tiêu.”

Omi lắng nghe lão thầy tu. Tay anh ta nắm đốc kiếm nhợt ra. Tất cả bọn bồn chồn, mắt anh ta xoáy vào Blackthorne.

Rồi Omi lặng lẽ ra lệnh.

Lập tức hai tên samumai xuống hầm lôi chú bé Croocq ra. Chúng kéo chú tới cái vạc, trói gô lại trong khi những người khác lấy củi và nước. Chúng để cậu bé chết lặng vào vạc mấp mé nước và nhóm lửa.

Blackthorne nhìn đôi môi mấp máy không thành tiếng của Croocq và nỗi kinh hoàng lan khắp cơ thể chú. Cuộc sống không có giá trị gì đối với những con người này, anh nghĩ. Chúa hãy đày bọn chúng xuống địa ngục.

Chúng sẽ nấu Croocq, điều ấy rõ ràng như ta đang đứng trên mảnh đất bị Chúa ruồng bỏ này.

Khói bốc lên cuồn cuộn. Những con chim biển cất tiếng kêu quanh những con tàu đánh cá. Một miếng củi rơi ra khỏi đống lửa, một tên Samurai đá lại.

“Bảo nó thôi đi”, Blackthorne nói.

“Yêu cầu nó thôi đi.”

“Omi-san hỏi anh đồng ý cư xử biết điều chứ?”

“Ừ.”

“Anh sẽ tuân theo.mọi lệnh mệnh chứ?”

“Ừ, chừng nào có thể được.”

Omi nói lại. Cha Sebastio hỏi một câu và Omi gật đầu.

“Ông ấy muốn anh trả lời trực tiếp cho ông ấy. Tiếng Nhật chữ

“Có” là “Hai.” Anh sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh chứ?”

“Chừng nào có thể được.Hai.”

Lửa bắt đầu nóng, một tiếng rên buột ra khỏi miệng chú bé. Lửa liếm lem lém, nhiều củi nữa được chất thêm.

“Omi-san nói nằm xuống. Ngay lập tức.”

Blackthorne làm theo lệnh.

“Omi-san nói, ông ấy không lăng nhục cá nhân anh, cũng không có lý do gì để anh lăng nhục ông ấy. Bởi vì anh là một kẻ mọi rợ không biết phải trái nên anh sẽ không bị giết. Nhưng anh phải được dạy bảo cách cư xử. Anh hiểu không?”

“Ông ấy muốn anh trả lời trực tiếp ông ấy”

Một tiếng kêu ai oán phát ra từ chú bé. Nó tiếp tục mãi, rồi chú bé ngất đi. Một trong những tên Samurai đỡ đầu chú bé lên khỏi nước.

Blackthorne nhìn lên Omi. Phải nhớ, anh ra lệnh cho mình, phải nhớ rằng chú bé ở trong tay ngươi, tính mệnh của toàn đội ở trong tay ngươi – phải, cái con quỷ trong người anh bắt đầu cựa quậy, nhưng không có gì đảm bảo thằng con hoang này lại giữ chữ tín.

“Anh có hiểu không?”

Anh thấy Omi vén chiếc kimono lên. Anh đợi kẻ này tè vào mặt mình. Nhưng không. Hắn tè vào lưng anh. Thề có Chúa, Blackthorne thề với mình, ta sẽ nhớ cái ngày này, cách này hoặc cách khác ở nơi nào đó, Omi sẽ phải trả giá .

“Omi bảo, đòi tè vào mặt người khác là mất dạy. Rất mất dạy. Mất dạy và ngu ngốc khi đòi tè vào người ta mà mình không có vũ khí. Mất dạy và ngu ngốc hơn, khi không có vũ khí, không có quyền hành và cũng không sẵn sàng để bạn bè, người thân, hoặc ai đó chết trước.”

Blackthorne không nói gì. Anh cũng không rời mắt khỏi Omi.

“Wakari masu ka?” Omi nói.

“Anh có hiểu không?”

“Hai.”

“Okiro.”

“Anh dậy đi.”

Blackthorne đứng dậy. Cơn đau rần rật trong đầu. Anh nhìn Omi và Omi nhìn lại anh.

“Anh sẽ đi với Mure và tuân lệnh của ông ấy.”

Blackthorne không trả lời.

“Wakari masu ka?”

“Hai.” Blackthorne ước tính khoảng cách giữa anh và Omi. Anh có thể cảm thấy những ngón tay của mình đặt vào cổ vào mặt gã đàn ông này. Anh cầu cho mình đủ khỏe và nhanh để móc mắt Omi trước khi chúng kịp lôi anh đi.

“Thế còn chú bé?” Anh hỏi.

Gã thầy tu ấp úng nói với Omi.

Omi nhìn vào cái vạc. Nước vừa độ nóng, chú bé ngất đi nhưng chưa sao.

“Mang nó ra.” Omi ra lệnh.

“Kiếm một bác sĩ nếu cần.”

Quân lính vâng lệnh. Blackthorne tiến tới chỗ chú bé và nghe tim chú.

Omi ra hiệu cho gã thầy tu.

“Nói với người chỉ huy rằng hôm nay cậu bé có thể ở ngoài hầm. Nếu cậu bé này biết cư xử, ngày mai một tên khác sẽ được lên. Rồi một tên nữa, có thể hay hơn nữa tùy thuộc những tên mặt đất cư xử thế nào. Nhưng anh…” Omi nhìn thẳng vào Blackthorne.” Anh chịu trách nhiệm cho bất cứ hành vi nào. Hiểu không?”

Sau khi gã thầy tu dịch xong, Omi nghe thấy anh chàng mọi rợ nói

“Có”, và thấy cơn giận lạnh người bốc khỏi mắt anh . Nhưng lòng hận thù thì vẫn còn lại. Ngu ngốc thay, Omi nghĩ. Và khờ dại thay khi để bộc lộ điều đó. Không hiểu hắn sẽ làm gì nếu ta đùa với hắn lâu hơn nữa.

“Ông thầy tu, tên hắn là gì nhỉ? Nói thật thong thả.”

Omi nghe gã thầy tu nói tên đó nhiều lần, nhưng nghe vẫn líu lô, líu lắc.

“Anh có nói được không?” Omi hỏi một người trong đám.

“Không, thưa Omi-san.”

“Ông thầy tu bảo từ nay tên hắn là Anjin – hoa tiêu.

Khi nào xứng đáng, hắn sẽ được gọi là Anjin-san. Giải thích cho hắn biết trong ngôn ngữ của ta không một tiếng nào phát âm như thế cả.

Omi nói thêm một cách khô khan. “Làm cho hắn hiểu, như vậy không có nghĩa nhục mạ gì đâu. Tạm biệt Anjin.”

Tất cả đều cúi chào. Omi đáp lễ một cách lịch sự và bỏ đi. Khi đã đi khuất quảng trường và chắc chắn không ai nhìn thấy nữa, Omi cười lớn.

“Thuần hóa được tên thủ lĩnhh bọn rợ nhanh thật!”

“Tìm được ngay cách chinh phục hắn và đồng bọn.”

Lũ rợ thật, Omi nghĩ. Hì…ì…Anjin nói được tiếng của chúng ta càng sớm càng tốt. Lúc đó chúng ta sẽ biết cách đập tan lũ rợ Thiên chúa một lần và vĩnh viễn.CHƯƠNG 06
Người dịch: Ngô Vĩnh  Viễn và Bùi Phụng

~ Mọi con mắt đổ dồn vào Blackthorne.

“Chúng cần gì tôi?”

“Tôi không biết”, cha Sebastio nói nghiêm trang.

“Nhưng anh phải lên ngay lập tức.”

Blackthorne biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, nhưng anh vẫn không rời bức tường, cố vận dụng sức lực.

“Chuyện gì đã xảy ra với Pieterzoon?”

Người thầy tu kể cho anh nghe. Blackthorne dịch lại cho những người không biết tiếng Portugal.

“Chúa hãy rủ lòng thương xót anh ấy”, Van Nekk thì thầm trong nỗi yên lặng khủng khiếp.” Tội nghiệp.Tội nghiệp.”

“Tôi lấy làm tiếc. Tôi không làm được điều gì”, gã thầy tu buồn thảm nói.” Tôi nghĩ anh ấy không còn biết gì khi họ đặt anh ấy vào trong nước. Trí óc của anh ấy đã biến mất rồi. Tôi đã miễn xá và cầu nguyện cho anh ấy. Có lẽ, với tình thương của Chúa… In nomine Patris Filii et Spiritus Sanct. A men.”

( Tiếng La tinh: Nhân danh Cha và con và thánh thần).

Gã làm dấu thánh

“Tôi xin các người hãy từ bỏ dị giáo của các người và được chấp nhận trở lại trong niềm tin của Chúa. Hoa tiêu, anh phải đi lên.”

“Đừng bỏ chúng tôi, hoa tiêu, vì lòng mến Chúa”, Croocq khóc to.

Vinck vịn vào thang và bắt đầu trèo.

“Họ có thể dẫn tôi đi. Không phải hoa tiêu. Tôi, không phải anh ấy. Bảo với ông ta” … Anh dừng lại vô vọng, hai chân để lên bậc thang. Ngọn giáo dài cách tim anh có một gang. Anh cố gắng nắm lấy cán nhưng tên Samurai đã sẵn sàng và nếu Vinck không nhảy lùi thì anh đã bị đâm xuyên qua rồi.

Tên Samurai chỉ vào Blackthorne và ra hiệu cho anh lên. Căng thẳng. Blackthorne vẫn không nhúc nhích. Một tên Samurai khác thọc gậy có ngạnh vào trong hầm cố gắng móc Blackthorne ra, không ai nhúc nhích để giúp Blackthorne trừ anh chàng Samurai ở trong hầm. Anh ta nắm lấy cái ngạnh và nói gì đó vẻ gay gắt với người đứng trên, tên này do dự rồi nhìn qua Blackthorne, nhún vai và nói gì đó.

“Nó nói gì?”

Gã thầy tu trả lời:

“Đó là một câu ngạn ngữ Nhật.

“Số phận của một người là số phận của một người và cuộc sống cũng chỉ là ảo ảnh.”

Blackthorne gật đầu với anh chàng Samurai, đến bên thang, không nhìn lại và trèo lên. Khi anh bước lên, ánh mặt trời chan hòa. Anh chớp mắt vì ánh sáng nhức nhối, đầu gối anh nhũn ra, anh ngã nhào xuống cát.

Omi đứng một bên, gã thầy tu và Mura đứng gần bốn tên Samurai. Vài người dân làng đứng xa xa nhìn một lát rồi bỏ đi.

Không ai giúp anh.

Ôi, Chúa, hãy cho con sức mạnh, Blackthorne cầu nguyện. Mình phải đứng lên, và phải tỏ ra khỏe mạnh. Đó là điều duy nhất để họ kính trọng. Phải khỏe. Không được sợ hãi gì hết. Xin hãy giúp con.

Anh nghiến răng, đạp đất đứng lên, người hơi đung đưa.” Mày cần gì tao, thằng con hoang mắc bệnh lậu nhỏ bé này?” Anh nói trực tiếp với Omi rồi nói thêm với gã thầy tu :” Nói với cái thằng con hoang này, ta là một Daimyo ở nước ta và đối xử kiểu gì thế này? Nói với nó, ta không có chuyện gì xích mích với nó. Bảo nó cho chúng ta ra, nếu không sẽ có chuyện không bay đến với nó đấy. Bảo nó, ta là một Daimyo, lạy Chúa. Ta là người thừa kế của ngài William ở Micklehaven. Nói với nó đi!”

Đêm ấy là một đêm kinh hoàng đối với cha Sebastio. Nhưng trong lúc thức để cầu kinh, gã đã thấy được sự hiện diện của Chúa và đạt được sự thanh thản mà trước đây chưa bao giờ có. Giờ đây, gã hiểu mình là công cụ của Chúa chống lại những kẻ ngoại đạo, gã được che chở khỏi những kẻ ngoại đạo và cái quỷ quyệt của tên cướp biển. Gã cũng biết rằng đêm nay là một cuộc chuẩn bị, một ngã ba đường đối với gã.

“Bảo nó đi.”

Gã thầy tu nói bằng tiếng Nhật.

“Tên cướp biển nói hắn là Chúa công ở đất nước của hắn.” Anh nghe câu trả lời của Omi.

“Omi-san nói, dù anh là vua ở đất nước của

anh, ông ấy cũng không cần biết. Ở đây anh sống theo sở thích bất kỳ của Chúa Yabu – anh và đồng bọn của anh.”

“Nói với nó, nó là một cục cứt.”

“Anh nên cẩn thận việc lăng nhục ông ta.” Omi lại bắt đầu nói.

“Omii-san nói anh sẽ được tắm. Có thức ăn, đồ uống, nếu anh tỏ ra biết điều, anh sẽ không bị đưa xuống hầm nữa.”

“Thế còn những người của tôi thì sao?” Gã thầy tu hỏi Omi.

“Chúng sẽ ở dưới đó.”

“Nói với nó, nó là thằng khốn nạn”, Blackthorne tiến đến bên thang, bước xuống. Hai tên Samurai ngăn anh lại và mặc anh chống cự, chúng vẫn dễ dàng giữ được anh.

Omi nói gì đó. Họ bỏ Blackthorne ra và anh suýt ngã.

“Omi-san nói, nếu anh không biết điều, một người nữa trong bọn các anh sẽ bị mang lên. Còn rất nhiều củi và rất nhiều nước.”

Bây giờ nếu mình đồng ý, Blackthorne nghĩ, chúng sẽ tìm được cách khống chế mình và mình sẽ ở trong tay chúng mãi mãi. Nhưng có làm sao, lúc này mình cũng đang ở trong tay chúng và cuối cùng mình sẽ phải làm điều chúng muốn. Van Nekk nói đúng. Mình sẽ phải làm mọi thứ.

“Nó muốn tôi làm cái gì? Nó nói biết điều là nghĩa làm sao?”

“Omi-san nói, nghĩa là biết vâng lời. Làm cái được bảo làm. Ăn cứt nếu cần.”

“Nói với nó là tiên sư nó. Nói với nó, ta tè vào mặt nó và cả cái đất nước của nó – cả cái thằng Daimyo của nó.”

“Tôi khuyên anh đồng ý với…”

“Nói với nó điều ta vừa nói, nguyên xi như vậy.”

“Được rồi nhưng ta báo trước đấy, hoa tiêu.”

Omi lắng nghe lão thầy tu. Tay anh ta nắm đốc kiếm nhợt ra. Tất cả bọn bồn chồn, mắt anh ta xoáy vào Blackthorne.

Rồi Omi lặng lẽ ra lệnh.

Lập tức hai tên samumai xuống hầm lôi chú bé Croocq ra. Chúng kéo chú tới cái vạc, trói gô lại trong khi những người khác lấy củi và nước. Chúng để cậu bé chết lặng vào vạc mấp mé nước và nhóm lửa.

Blackthorne nhìn đôi môi mấp máy không thành tiếng của Croocq và nỗi kinh hoàng lan khắp cơ thể chú. Cuộc sống không có giá trị gì đối với những con người này, anh nghĩ. Chúa hãy đày bọn chúng xuống địa ngục.

Chúng sẽ nấu Croocq, điều ấy rõ ràng như ta đang đứng trên mảnh đất bị Chúa ruồng bỏ này.

Khói bốc lên cuồn cuộn. Những con chim biển cất tiếng kêu quanh những con tàu đánh cá. Một miếng củi rơi ra khỏi đống lửa, một tên Samurai đá lại.

“Bảo nó thôi đi”, Blackthorne nói.

“Yêu cầu nó thôi đi.”

“Omi-san hỏi anh đồng ý cư xử biết điều chứ?”

“Ừ.”

“Anh sẽ tuân theo.mọi lệnh mệnh chứ?”

“Ừ, chừng nào có thể được.”

Omi nói lại. Cha Sebastio hỏi một câu và Omi gật đầu.

“Ông ấy muốn anh trả lời trực tiếp cho ông ấy. Tiếng Nhật chữ

“Có” là “Hai.” Anh sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh chứ?”

“Chừng nào có thể được.Hai.”

Lửa bắt đầu nóng, một tiếng rên buột ra khỏi miệng chú bé. Lửa liếm lem lém, nhiều củi nữa được chất thêm.

“Omi-san nói nằm xuống. Ngay lập tức.”

Blackthorne làm theo lệnh.

“Omi-san nói, ông ấy không lăng nhục cá nhân anh, cũng không có lý do gì để anh lăng nhục ông ấy. Bởi vì anh là một kẻ mọi rợ không biết phải trái nên anh sẽ không bị giết. Nhưng anh phải được dạy bảo cách cư xử. Anh hiểu không?”

“Ông ấy muốn anh trả lời trực tiếp ông ấy”

Một tiếng kêu ai oán phát ra từ chú bé. Nó tiếp tục mãi, rồi chú bé ngất đi. Một trong những tên Samurai đỡ đầu chú bé lên khỏi nước.

Blackthorne nhìn lên Omi. Phải nhớ, anh ra lệnh cho mình, phải nhớ rằng chú bé ở trong tay ngươi, tính mệnh của toàn đội ở trong tay ngươi – phải, cái con quỷ trong người anh bắt đầu cựa quậy, nhưng không có gì đảm bảo thằng con hoang này lại giữ chữ tín.

“Anh có hiểu không?”

Anh thấy Omi vén chiếc kimono lên. Anh đợi kẻ này tè vào mặt mình. Nhưng không. Hắn tè vào lưng anh. Thề có Chúa, Blackthorne thề với mình, ta sẽ nhớ cái ngày này, cách này hoặc cách khác ở nơi nào đó, Omi sẽ phải trả giá .

“Omi bảo, đòi tè vào mặt người khác là mất dạy. Rất mất dạy. Mất dạy và ngu ngốc khi đòi tè vào người ta mà mình không có vũ khí. Mất dạy và ngu ngốc hơn, khi không có vũ khí, không có quyền hành và cũng không sẵn sàng để bạn bè, người thân, hoặc ai đó chết trước.”

Blackthorne không nói gì. Anh cũng không rời mắt khỏi Omi.

“Wakari masu ka?” Omi nói.

“Anh có hiểu không?”

“Hai.”

“Okiro.”

“Anh dậy đi.”

Blackthorne đứng dậy. Cơn đau rần rật trong đầu. Anh nhìn Omi và Omi nhìn lại anh.

“Anh sẽ đi với Mure và tuân lệnh của ông ấy.”

Blackthorne không trả lời.

“Wakari masu ka?”

“Hai.” Blackthorne ước tính khoảng cách giữa anh và Omi. Anh có thể cảm thấy những ngón tay của mình đặt vào cổ vào mặt gã đàn ông này. Anh cầu cho mình đủ khỏe và nhanh để móc mắt Omi trước khi chúng kịp lôi anh đi.

“Thế còn chú bé?” Anh hỏi.

Gã thầy tu ấp úng nói với Omi.

Omi nhìn vào cái vạc. Nước vừa độ nóng, chú bé ngất đi nhưng chưa sao.

“Mang nó ra.” Omi ra lệnh.

“Kiếm một bác sĩ nếu cần.”

Quân lính vâng lệnh. Blackthorne tiến tới chỗ chú bé và nghe tim chú.

Omi ra hiệu cho gã thầy tu.

“Nói với người chỉ huy rằng hôm nay cậu bé có thể ở ngoài hầm. Nếu cậu bé này biết cư xử, ngày mai một tên khác sẽ được lên. Rồi một tên nữa, có thể hay hơn nữa tùy thuộc những tên mặt đất cư xử thế nào. Nhưng anh…” Omi nhìn thẳng vào Blackthorne.” Anh chịu trách nhiệm cho bất cứ hành vi nào. Hiểu không?”

Sau khi gã thầy tu dịch xong, Omi nghe thấy anh chàng mọi rợ nói

“Có”, và thấy cơn giận lạnh người bốc khỏi mắt anh . Nhưng lòng hận thù thì vẫn còn lại. Ngu ngốc thay, Omi nghĩ. Và khờ dại thay khi để bộc lộ điều đó. Không hiểu hắn sẽ làm gì nếu ta đùa với hắn lâu hơn nữa.

“Ông thầy tu, tên hắn là gì nhỉ? Nói thật thong thả.”

Omi nghe gã thầy tu nói tên đó nhiều lần, nhưng nghe vẫn líu lô, líu lắc.

“Anh có nói được không?” Omi hỏi một người trong đám.

“Không, thưa Omi-san.”

“Ông thầy tu bảo từ nay tên hắn là Anjin – hoa tiêu.

Khi nào xứng đáng, hắn sẽ được gọi là Anjin-san. Giải thích cho hắn biết trong ngôn ngữ của ta không một tiếng nào phát âm như thế cả.

Omi nói thêm một cách khô khan. “Làm cho hắn hiểu, như vậy không có nghĩa nhục mạ gì đâu. Tạm biệt Anjin.”

Tất cả đều cúi chào. Omi đáp lễ một cách lịch sự và bỏ đi. Khi đã đi khuất quảng trường và chắc chắn không ai nhìn thấy nữa, Omi cười lớn.

“Thuần hóa được tên thủ lĩnhh bọn rợ nhanh thật!”

“Tìm được ngay cách chinh phục hắn và đồng bọn.”

Lũ rợ thật, Omi nghĩ. Hì…ì…Anjin nói được tiếng của chúng ta càng sớm càng tốt. Lúc đó chúng ta sẽ biết cách đập tan lũ rợ Thiên chúa một lần và vĩnh viễn.

(Kho tư liệu của Hội NVHP)

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder