Người dịch : Ngô Vĩnh Viễn & Bùi Phụng
“Cái chết ngọt ngào của Chúa!” Vinck lẩm bẩm.
“Chúng ta nên cầu nguyện”, Van Nekk nói.
“Chúng tôi vừa cầu nguyện một bài rồi…”
“Có lẽ chúng ta nên cầu nguyện thêm một bài nữa. Lạy Chúa trên trời, có nửa lít rượu thì hay quá.”
Họ bị nhốt vào một cái hầm sâu, một trong rất nhiều những cái hầm vốn dùng để chứa cá khô. Các Samurai đã lùa họ qua quảng trường, xuống một cái thang và hiện họ bị nhốt ở dưới đất. Hầm này dài năm bước, rộng năm bước, sâu bốn bước, nền và tường là đất. Trần làm bằng những tấm ván, trên là một lớp đất và một nắp hầm duy nhất.
“Tránh chân tao ra, đồ khỉ bị Chúa nguyền rủa…”
“Câm cái mõm, đồ gắp cứt!” Pieterzoon nói hồn hậu.” Hây! Vinck, nhích ra một tí, cái đồ lắm mồm, mày có nhiều chỗ hơn tất cả mọi người! Lạy Chúa, giá mà có được một cốc bia lạnh! Nhích lên.”
“Không thể nhích được, Pieterzoon. Ở đây chúng tớ chật hơn cả lỗ đít của gái đồng trinh rồi.”
“Chính hạm trưởng. Ông ta chiếm hết cả chỗ. Đẩy cho ông ta một cái. Đánh thức dậy!” Maetsukker nói.
“Hả? Có chuyện gì thế? Để cho tao yên. Có chuyện gì vậy? Tao ốm. Tao phải nằm. Chúng mình ở đâu thế này?”
“Để mặc ông ấy. Ông ấy ốm. Nào, Maetsukker, dậy đi, lạy Chúa…”
Vinck giận dữ lôi Maetsukker dậy, đẩy anh ta vào tường. Không đủ chỗ để tất cả đều nằm hoặc thậm chí để cùng ngồi cho thoải mái.
Hạm trưởng Paulus Spillbergen nằm duỗi dài ngay dưới cửa hầm, nơi thoáng gió nhất, đầu gối vào chiếc áo khoác gấp lại. Blackthorne ngồi tựa vào một góc, mắt đăm đăm nhìn lên nấp hầm. Cả đội thuyền đã để mặc anh, cố hết sức tránh anh một cách không thoải mái. Kinh nghiệm đã cho họ hiểu tính tình của anh, cái hung bạo lầm lì luôn ẩn trong cái bề ngoài lặng lẽ.
Maetsukker nổi xung lên, đấm vào háng Vinck.
“Để cho tao yên, không tao sẽ giết mày đó, đồ chó đẻ…”
Vinck lao vào anh ta, nhưng Blackthorne nắm lấy cả hai và giúi đầu họ vào tường.
“Bọn mày câm cái mồm”, anh nói nhẹ nhàng. Họ đã làm như được ra lệnh.
“Chúng ta sẽ chia lượt nhau. Một người ngủ, một người ngồi, một người đứng. Spillbergen sẽ nằm cho đến khi lại sức. Cái góc kia là nhà xí…” Anh chia họ ra. Khi đã sắp xếp lại thì dễ chịu hơn một chút.
Chúng ta sẽ phải vượt ra khỏi chỗ này trước khi kiệt sức. Blackthorne nghĩ vậy. Khi nào chúng thả thang xuống để cho thức ăn và nước uống? Đêm nay hay đêm mai? Tại sao chúng lại đẩy chúng ta xuống đây? Chúng ta có phải là mối đe dọa đâu? Chúng ta có thể giúp lão Daimyo đó. Không biết lão có hiểu không? Cách duy nhất của mình là chỉ cho lão thấy gã. thầy tu là kẻ thù thật sự của chúng ta. Nhưng lão có hiểu không? Gã thầy tu thì hiểu.
“Có lẽ Chúa có thể tha thứ cho sự báng bổ của ngươi, nhưng ta thì không”, cha Sebastio khẽ nói.
“Ta sẽ không bao giờ nghỉ ngơi cho đến khi ngươi và sự độc hại của ngươi bị tiêu diệt.”
Mồ hôi ròng ròng chảy xuống má và cằm. Anh gạt đi một cách lơ đãng, tai ngóng lên y như khi anh còn ở trên tàu và đang ngủ, không cảnh giác nữa, buông thả, vừa đủ để nghe được nguy hiểm trước khi nó xảy đến.
Chúng ta sẽ phải thoát khỏi chỗ này và lấy lại tàu. Không hiểu Felicity lúc này đang làm gì? Và lũ trẻ nữa. Xem nào, Tudor bây giờ lên bảy rồi và Lisbeth thì… Chúng ta đã đi một năm mười một tháng, sáu ngày. Từ Chatham (*) tới đó, sau đó thêm mười một ngày nữa. Đó chính là tuổi của nó. Nếu tất cả mọi chuyện đều tốt đẹp. Mọi việc cần được tốt đẹp. Felicity sẽ nấu nướng, sẽ trông nom, sẽ lau dọn, sẽ trò chuyện và lũ trẻ sẽ lớn lên khỏe mạnh và không hề biết sợ hãi giống như mẹ chúng. Tốt đẹp biết mấy nếu như lại được về nhà, đi trên bờ biển, trong rừng, trong bóng râm mát, trong cái đẹp, đó là England.
(*)Chatham: một thành phổ ở Đông Nam England, ở miền Bắc Kent trên sông Medway: Xưởng sửa chữa và đóng tàu của Hải quân Hoàng gia.
Đã bao năm anh rèn luyện mình để nghĩ về họ như về những nhân vật trong một vở kịch, những người mình yêu, vì họ mà mình đổ máu. Một vở kịch không có tận cùng. Nếu không, nỗi đau chia cách sẽ là quá lớn. Anh hầu như có thể đếm được những ngày anh ở nhà trong mười một năm lấy vợ. Quá ít, anh nghĩ, quá ít.
“Đối với một người phụ nữ, cuộc sống như thế vất vả quá, Felicity”, trước đó anh đã từng nói, và nàng đáp:
“Cuộc sống nào cũng vất vả đối với người phụ nữ.” Lúc ấy nàng mười bảy tuổi, cao, tóc dài, mượt.
Lỗ tai anh báo cho anh phải canh chừng.
Mấy người đang ngồi, tựa vào tường hay cố gắng ngủ. Vinck và Pieterzoon, hai người bạn thân đang nói chuyện một cách lặng lẽ. Van Nekk ngó chăm chăm vào khoảng không cùng với những người khác. Spillbergen mơ mơ màng màng. Blackthorne nghĩ, con người này mạnh mẽ hơn là người ta tưởng.
Một sự yên lặng đột ngột khi họ nghe thấy tiếng bước chân trên đầu. Bước chân dừng. Những giọng nói nén lại trong một thứ tiếng nghe gai gai và lạ. Blackthorne nhận ra, hình như tiếng nói của Samurai Omi-san? Phải, đó là tên anh ta – nhưng anh không dám chắc. Trong giây lát, những giọng nói ngừng lại và bước chân bỏ đi.
“Hoa tiêu, anh có nghĩ là họ cho chúng ta ăn không?” Sonk hỏi.
“Có.”
“Có chút gì uống nhỉ? Bia lạnh, lạy Chúa”, Pieterzoon nói.
“Câm mồm”, Vinck nói.
“Cậu cũng đủ để làm người ta vã mồ hôi ra đấy.”
Blackthorne nhận thấy chiếc áo sơ mi của mình đã ướt sũng. Và mùi hôi thối. Lạy Chúa lòng lành, giá mà tắm được một cái, anh nghĩ và bất giác mỉm cười, nhớ lại.
Hôm ấy Mura và những người khác đã khiêng anh vào trong phòng ấm và đặt anh nằm trên một chiếc ghế đá. Tứ chi anh vẫn còn tê dại và cử động chậm chạp. Ba người đàn bà do một mụ già như phù thủy dẫn đầu, bắt đầu cởi quần áo anh, anh đã cố ngăn họ nhưng mỗi lần cử động, một trong những người đàn ông lại điểm huyệt làm anh mất khả năng kháng cự. Mặc anh hò hét, chửi rủa, ,họ cứ tiếp tục lột trần truồng anh ra. Anh không xấu hổ vì không có quần áo trước phụ nữ mà vì việc cởi bỏ quần áo bao giờ cũng được làm kín đáo và đó là phong tục. Và anh không thích người khác cởi quần áo của mình, nói gì tới những người bản xứ thiếu văn minh này. Bị lột quần áo trước mặt mọi người như một đứa trẻ không biết bấu víu vào đâu và được kỳ cọ khắp người bằng nước xà bông ấm và thơm trong khi họ trò chuyện và cười còn anh thì nằm ngửa như một đứa trẻ là điều quá sức…
Rồi họ đặt anh nhẹ nhàng vào nước nóng, khói bốc nghi ngút, chẳng mấy chốc anh không sao chịu nổi, họ lại để anh thở lấy hơi trên chiếc ghế dài một lần nữa. Người đàn bà lau khô người cho anh và một ông già mù tới. Blackthorne chưa bao giờ biết tẩm quất là gì. Thoạt đầu anh đã cố kháng cự lại những ngón tay mò mẫm nhưng rồi cái kỳ ảo của chúng đã quyến rũ anh và chẳng mấy chốc, anh rên rỉ như một con mèo khi những ngón tay ấy lần tìm được những đốt xương, khai thông mạch máu, đánh thức sức sống ẩn tàng dưới làn da, dưới bắp thịt của anh.
Rồi anh được đỡ vào giường, người yếu kỳ lạ, nửa như trong mơ và một cô gái đã ở đó. Cô rất kiên nhẫn với anh. Sau khi ngủ, anh lại sức và đã
“Đi lại” với cô một cách thận trọng.
Anh không hỏi tên cô, sáng hôm sau khi Mura, căng thẳng và rất sợ hãi, đến kéo anh ra khỏi giấc ngủ, cô đã đi rồi.
Blackthorne thở dài. Cuộc sống kỳ diệu thay, anh nghĩ.
Hạm trưởng Spillbergen lại đổ quạu. Maetsukker vỗ đầu rên rỉ, không phải vì đau đớn mà vì sợ hãi. Cậu bé Croocq như kiệt sức. Jan Roper thì nói:
“Có chuyện gì mà mỉm cười vậy, hoa tiêu?”
“Ồ mẹ khỉ…”
“Nói thật tình, hoa tiêu ạ”, Van Nekk nói thận trọng, bộc lộ tất cả những điều suy nghĩ.
“Anh thật dở hết sức khi tấn công tên thầy tu trước mặt thằng chó đẻ da vàng xấu xa.”
Tất cả đều đồng ý mặc dù sự đồng ý đó được biểu lộ một cách thận trọng.
“Nếu anh không làm điều đó thì chúng ta đã chẳng phải ở cái chốn hỗn độn thối tha này.”
Van Nekk không lại gần Blackthorne:
“Anh chỉ việc chui đầu vào bụi khi cái tên chúa chó đẻ đó có mặt, và bọn họ đều lành như những con cừu…”
Anh ta đợi câu trả lời nhưng Blackthorne không nói gì hết, chỉ quay nhìn về phía nấp hầm. Làm như không ai nói năng câu gì vậy. Nỗi bồn chồn của họ lại tăng thêm.
Paulus Spillbergen chống khuỷu tay nhổm dậy một cách khó khăn.
“Cậu nói gì vậy, Baccus?”
Van Nekk tiến lại giải thích chuyện người thầy tu và cây thánh giá, về những điều đã xảy ra và vì sao họ lại ở đây? Hôm nay mắt anh tồi tệ hơn bao giờ hết.
“Đúng, cái đó nguy hiểm, thiếu tá hoa tiêu ạ”, Spillbergen nói.
“Đúng, tôi cũng thấy hoàn toàn sai lầm – cho tôi tí nước…”
“Bây giờ cái tên Jesuit sẽ không để cho chúng ta yên đâu…”
“Đáng lý anh phải bẻ gãy cổ nó, hoa tiêu. Đằng nào thì cái tên Jesuit đó cũng không để cho chúng ta yên”- Jan Roper nói.” Chúng là lũ chấy rận bẩn thỉu và chúng ta thì ở trong cái ổ hôi thối này như một sự trừng phạt của Chúa…”
“Vô lý, Roper”, Spillbergen nói.
“Chúng ta ở đây bởi…”
“Đó là sự trừng phạt Của Chúa! Đáng lẽ chúng ta phải đốt tất cả nhà thờ ở Santa Magdellana-chứ không phải chỉ hai cái. Lẽ ra phải vậy. Những hố phân của quỷ Satan!”
Spillbergen đập con ruồi một cách yếu ớt
“Bọn lính Spain đã tập hợp lại và chúng ta bị thua sút về quân số, một chọi mười lăm. Cho tôi chút nước! Chúng ta đã cướp bóc thành phố, ấn mũi bọn chúng xuống bùn. Nếu chúng ta ở lại, chúng ta đã bị giết chết, nếu chúng ta không rút. ..”
“Có hề gì nếu ta đang làm công việc của Chúa? Chúng ta đã làm Người thất vọng…”
“Có lẽ chúng ta ở đây để làm cồng việc của Chúa”, Van Nekk hòa giải, bởi vì’ Roper là một con người hay ghen tuông nhưng tốt bụng, một nhà buôn khôn ngoan và là con trai của người cộng sự với ông.” Có lẽ chúng ta có thể chỉ cho những người bản xứ ở đây thấy cái sai lầm của bọn thầy tu . Có lẽ chúng ta có thể cải đạo để họ đến với Niềm Tin Chân Chính.”
“Đúng lắm”, Spillbergen nói. Ông vẫn còn cảm thấy yếu, nhưng sức khỏe của ông đã lần lần trở lại.
“Tôi nghĩ anh nên tham khảo ý kiến Baccus, thiếu tá hoa tiêu. Dù sao, ông ấy cũng là lái buôn chính. Theo tôi nghĩ, ông ấy rất giỏi việc thương lượng với lũ rợ. Cho tí nước. Tôi đã bảo mà!”
“Không có tí nước nào hết, Paulus ạ”, nỗi u ám của Van Nekk càng tăng lên.” Chúng không cho chúng ta thức ăn hoặc nước gì hết. Thậm chí chúng ta không có cả một cái bô để đi tè nữa…”
“Ờ, hỏi xin một cái bô và một ít nước. Lạy Chúa ở trên trời, tôi khát quá. Hỏi xin một chút nước! Cậu!”
“Tôi?” Vinck hỏi.
“Ừ, cậu.”
Vinck nhìn Blackthorne, nhưng Blackthorne chỉ ngó cánh cửa hầm như lạc thần trí, bởi vậy Vinck đứng dưới chỗ hở kêu to:
“Hây! Các anh trên ấy ơi! Cho chúng tớ ít ngụm nước Chúa nguyền rủa! Chúng tớ cần thức ăn và nước?”
Không có tiếng trả lời. Anh lại kêu to lên. Không có trả lời. Những người khác cũng họa theo. Tất cả, trừ Blackthorne. Chẳng bao lâu nỗi hoảng loạn và cơn buồn nôn vì bị nhốt kín len vào giọng của họ và họ tru lên như chó sói.
Nắp hầm mở ra. Omi nhìn xuống. Bên cạnh anh ta là Mura và gã thầy tu.
“Nước! Và thức ăn, lạy Chúa! Cho chúng tôi ra khỏi đây!.” Họ cùng gào lên.
Omi ra hiệu cho Mura, ông này gật đầu và đi. Một lát sau Mura trở lại cùng một người đánh cá nữa, hai người khiêng một cái thùng lớn. Họ đổ ruột cá ươn và nước biển trong thùng lên đầu những người tù.
Những người trong hầm tản ra, cố gắng tránh nhưng đều không thể tránh được. Spillbergen bị nghẹt suýt chết đuối. Một vài người trượt chân và bị giẫm lên.
Blackthorne không rời khỏi góc của mình. Anh trân trân ngó nhìn lên Omi, lòng căm giận.
Rồi Omi bắt đầu nói. Một sự yên lặng kinh hoàng, chỉ còn có tiếng ho và tiếng ọe của Spillbergen. Khi ông nói xong, người thầy tu ngại ngần đến chỗ khe hở.
“Đây là lệnh của Kasigi Omi. Các anh bắt đầu phải hành động như những con người đứng đắn. Các anh không được làm ồn nữa. Nếu các anh làm ồn, lần sau sẽ đổ năm thùng nữa vào hầm. Rồi mười, rồi hai mươi. Các anh sẽ được cho thức ăn và nước uống hai lần một ngày. Khi nào các anh học được cách cư xử, các anh sẽ được phép lên với thế giới của con người. Chúa công Yabu đã ban ân cho tính mạng của tất cả các anh, nếu các anh phụng sự người một cách trung thành. Tất cả, trừ một người. Một người trong các anh phải chết. Lúc hoàng hôn. Các anh sẽ chọn xem người ấy là ai. Nhưng anh, – hắn chỉ vào Blackthorne,- anh sẽ không có ở trong số người được chọn…”
Bứt rứt, gã thầy tu hít một hơi dài, khẽ cúi chào gã Samurai và bước lùi lại.
Omi nhìn xuống hầm.Anh ta có thể nhìn thấy mắt Blackthorne và cảm nhận được lòng căm hờn. Phải mất nhiều công sức mới bẻ gãy được ý chí của con người này. Không sao. Thời gian có đủ.
Nắp hầm sập lại.
(Kho tư liệu của Hội NVHP)