Bên cổng nhà thờ có người hành khất…
NGƯỜI HÀNH KHẤT
Bên cổng nhà thờ có người hành khất
Đứng cầu xin bố thí chút lòng thương
Với tấm thân héo khô xơ xác
Đói, khát, thê lương dằn vặt trăm đường.
Xin mẩu bánh, gã cất lời khốn khổ
Mắt rưng rưng thiểu não, đớn đau
Ai đó nhẫn tâm đặt hòn đá nhỏ
Lên bàn tay mòn mỏi đợi từ lâu.
Tôi van vỉ tình yêu em cũng vậy
Bao muộn phiền cùng giọt lệ đắng cay;
Như tình tôi chân thành biết mấy
Bị phụ lòng mãi mãi chẳng hề khuây!
GHỀNH ĐÁ
Đám mây vàng đêm qua ngủ lại
Trên lưng chừng ghềnh đá lớn lênh khênh;
Buổi sáng nay mây cuốn nhanh từ sớm
Vui nhộn nô đùa với cả vòm xanh;
Nhưng còn lại vết tích mây ẩm ướt
Trên nếp nhăn ghềnh đá già nua
Đơn độc đứng sâu xa ngẫm ngợi
Đá khóc thầm trong trống vắng hoang vu.
TÌNH YÊU CỦA KẺ CHẾT
Dù xác anh chôn vùi
Dưới sâu ba tấc đất
Hồn đêm ngày sánh bước
Theo em khắp nẻo đường.
Dù tình yêu si cuồng
Của một người đã khuất
Giữa miền u tịch nhất
Anh không thể nào quên.
Chẳng chút sợ buồn phiền
Giờ cuối cùng vĩnh biệt
Anh đợi an ủi miết
Từ lúc mình chia tay.
Nhìn bóng ai đẹp thay
Anh buồn thương thê thảm
Trong vòm trời giới hạn
Không nhận thấy dáng em.
Anh cần chi cung tiên
Anh cần gì Thiên chức?
Đắm say trên mặt đất
Anh mang nó theo mình.
Anh âu yếm trong lòng
Một ước mơ thân thuộc
Chúc, khóc rồi ghen ngược
Như ngày xưa phôi phai.
Nếu hơi thở người ngoài
Bên má em nhẹ lướt
Thì hồn anh đau xót
Tất cả đều rung lên.
Chỉ cần trong mơ đêm
Tên ai em thầm nhắc
Tiếng vọng về se sắt
Lửa theo anh cháy hoài.
Đừng yêu, đừng yêu ai
Đừng tỏ tình thề thốt
Em đã cùng kẻ chết
Nặng lời nguyền thiêng liêng.
Ôi, nỗi khiếp đảm riêng
Lời nguyện cầu. Em biết?
Anh chẳng cần hòa ước
Anh chẳng cần mộng mơ!
Tô Ngọc Thạch dịch