Thơ Puskin dịch sang thể lục bát

Vanhaiphong: Nhân kỉ niệm lần thứ 177 ngày mất của Đại thi hào Nga Aleksandr Pushkin (10-2-1837) xin giới thiệu 12 bài thơ của ông được dịch sang thể thơ lục bát Việt Nam…

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Aleksandr Sergeyevich Pushkin 17991837) là một nhà thơ, nhà văn, nhà viết kịch nổi tiếng người Nga. Được tôn vinh là đại thi hào, Mặt trời thi ca Nga, ông đã có những đóng góp to lớn trong việc phát triển ngôn ngữ văn học Nga hiện đại và là biểu tượng của dòng văn học lãng mạn Nga thế kỷ XIX.


Các tác phẩm của Pushkin được dịch sang tiếng Việt từ những năm 60 của thế kỉ trước, rất được người Việt Nam chúng ta ưa thích. Thơ ông được nhiều người dịch – bài TÔI YÊU EM (bản dịch của dịch giả Thúy Toàn) đa được đưa vào sách giáo khoa –  Dưới đây xin giới thiệu các bản dịch sang thể lục bát của dịch giả Ngọc Châu (Biên tập viên Vanhaiphong.com)

 

БУРЯ

Ты видел деву на скале
В одежде белой над волнами
Когда, бушуя в бурной мгле,
Играло море с берегами,
Когда луч молний озарял
Ее всечасно блеском алым
И ветер бился и летал
С ее летучим покрывалом?
Прекрасно море в бурной мгле
И небо в блесках без лазури;
Но верь мне: дева на скале
Прекрасней волн, небес и бури.

(1825) – Пушкин

Dông tố

Nàng áo trắng, anh thấy chăng

Đứng trên ghềnh đá, sóng quăng biển gầm

Khi trời giông bão tối sầm

Biển cợt đùa với bờ câm trải dài

Lúc tia chớp lóe sáng ngời

Phủ nàng rực đỏ khắp người hào quang

Gió đang tung giật phũ phàng

tấm khăn che phủ thân nàng cuộn bay?

Biển giông mờ tuyệt vời thay

với màu xanh khuất sau mây chớp lòe

Nhưng nàng trên mỏm đá chìa

Đẹp hơn sóng, bão, trời kia anh à.

Я думал, сердце позабыло…

Я думал, сердце позабыло
Способность легкую страдать,
Я говорил: тому, что было,
Уж не бывать! уж не бывать!

Прошли восторги, и печали,
И легковерные мечты…..
Но вот опять затрепетали
Пред мощной властью красоты.

А. С. Пушкин


TƯỞNG RẰNG ĐÃ QUÊN…

Tôi nghĩ con tim đã quên

Khả năng xúc cảm yếu mềm, vu vơ

Tự bảo mình: chuyện ngày xưa

không còn gặp! Chẳng bao giờ nữa đâu!

Sướng vui cùng với buồn đau,

mộng mơ nông nổi qua mau một thời…

Thế mà lại rung động rồi.

Quyền uy sắc đẹp trước tôi lúc này.

“Всё кончено: меж нами связи нет”

Bсё кончено: меж нами связи нет.
В последний раз обняв твои колени,
Произносил я горестные пени.
Все кончено — я слышу твой ответ.
Обманывать себя не стану вновь,
Тебя тоской преследовать не буду,
Прошедшее, быть может, позабуду —
Не для меня сотворена любовь.
Ты молода: душа твоя прекрасна,
И многими любима будешь ты.
1824

А. С. Пушкин

HẾT TẤT CẢ RỒI

Lần cuối anh ôm gối em

Hết rồi, hết mọi nỗi niềm đôi ta

Khổ đau anh thốt bài ca

Tất cả đã hết – đó là lời em

Đâu muốn dối lòng mình thêm

Sầu thương cũng chẳng dõi em sau này

Chuyện rồi sẽ quên một ngày

Không cho anh – cuộc tình này đâu em

Em trẻ trung, đẹp hồn nhiên

Sẽ còn nhiều mối lương duyên đến cùng.

Я помню чудное

мгновенье”
К***

Я помню чудное мгновенье:
Передо мной явилась ты,
Как мимолетное виденье,
Как гений чистой красоты.

В томленьях грусти безнадежной,
В тревогах шумной суеты,
Звучал мне долго голос нежный
И снились милые черты.

Шли годы. Бурь порыв мятежный

Рассеял прежние мечты,
И я забыл твой голос нежный,
Твои небесные черты.

В глуши, во мраке заточенья
Тянулись тихо дни мои
Без божества, без вдохновенья,
Без слез, без жизни, без любви.

Душе настало пробужденье:
И вот опять явилась ты,
Как мимолетное виденье,
Как гений чистой красоты.

И сердце бьется в упоенье,
И для него воскресли вновь
И божество, и вдохновенье,
И жизнь, и слезы, и любовь.
1825

А.С. Пушкин

PHÚT GIÂY HUYỀN DIỆU

ANH NHỚ MÃI

Tặng K…

 

Anh nhớ phút giây diệu huyền

Trước anh em bỗng hiện lên bất ngờ

Như một ảo ảnh thoảng qua

Nữ thần tuyệt đẹp hài hòa trắng trong.

Buồn đau, thất vọng trong lòng

Giữa âu lo, xáo động cùng ưu tư

Vẫn thấy dáng em trong mơ

Thanh âm hiền dịu không mờ trong anh

Tháng năm. Bão táp chiến chinh,

làm tan đi ước mơ lành về em

Anh quên giọng nói dịu êm

Quên khuôn hình mang dáng tiên em rồi

Tháng ngày quằn quại giữa đời

Quạnh hiu, tăm tối ở nơi ngục tù

Không linh thần, chẳng tứ thơ

Chẳng yêu, cạn lệ, đời trơ vô tình

Hồn anh bừng tỉnh rất nhanh

Bởi em bỗng lại trước anh, vẫn là

như một ảo ảnh thoảng qua

Nữ thần tuyệt đẹp hài hòa trắng trong.

Tim anh bỗng đập tột cùng

Lại phục sinh bởi trùng phùng em ơi

Linh thần, thi tứ, cuộc đời,

Tình yêu, mắt lệ do nơi em mà.

Năm 1825, trong lần sang thăm trang trại láng giềng, Pushkin đã gặp nàng Anna Kern, người tạo cho ông cảm hứng để sáng tác bài thơ nổi tiếng “Gửi K”.

Я вас любил
Я вас любил: любовь еще, быть может,
В душе моей угасла не совсем;
Но пусть она вас больше не тревожит;
Я не хочу печалить вас ничем.

Я вас любил безмолвно, безнадежно,
То робостью, то ревностью томим;
Я вас любил так искренно, так нежно,
Как дай вам бог любимой быть другим

А.С. Пушкин

YÊU  EM

Yêu em tình mãi trong lòng

Tim anh chưa hết lửa hồng đâu em

Nhưng đừng phiền muộn gì thêm

Anh không hề muốn làm em nghĩ nhiều

Âm thầm, vô vọng anh yêu

Rụt rè, ghen, cũng rất nhiều cuồng say

Chân thành, đằm thắm tình này

Cầu người em gặp một ngày… hơn anh.

Унылая пора…

Унылая пора! Очей очарованье!
Приятна мне твоя прощальная краса
Люблю я пышное природы увяданье

В багрец и в золото одетые леса,
В их сенях ветра шум и свежее дыханье,
И мглой волнистою покрыты небеса,
И редкий солнца луч, и первые морозы,
И отдаленные седой зимы угрозы.
1833

А.С. Пушкин

MÙA BUỒN

Mùa buồn! Đôi mắt đắm say!

Yêu sao vẻ đẹp em ngày chia li

Héo tàn mà vẫn diệu kì

Rừng mang áo tía, rực khi Thu về

Ồn ào gió thở lạnh se

Màn sương sóng gợn phủ che khuôn trời

Rét đầu mùa, nắng hiếm hoi

Nàng Đông xa đã dọa đòi không gian.

Oчаровательном сне

Не так давно, в очаровательном сне,
Я видел сам – царь с сокровищами короны;
Я был влюблен в тебя, казалось,
И сердце билось с удовольствием.
Я пела песню мою страсть в вашей очаровательной колени.
Почему, мечты, вы не продлить мое счастье навсегда?
Но боги лишили меня не все их пользу:
Я только потерял королевство моей мечты.

А.С. Пушкин

GIẤC MƠ HOA

Mới đây, trong giấc mơ hoa

Tuyệt vời sao, thấy mình là đế vương

Mũ miện vàng gắn kim cương.

Và tôi, thấy rõ là đương yêu nàng

Con tim run đập nhẹ nhàng

Hát bài ca bên gối nàng mến thương

Giấc mơ chợt ngắt nửa chừng.

Sao lại thế, quá phũ phàng mơ ơi?

May Trời giữ chút thương người

Tước Vương mất, nhưng mà tôi còn Nàng.

Что в имени тебе моем?

Что в имени тебе моем?

Оно умрет, как шум печальный

Волны, плеснувшей в берег дальний,

Как звук ночной в лесу глухом.

Оно на памятном листке

Оставит мертвый след, подобный

Узору надписи надгробной

На непонятном языке.

Что в нем? Забытое давно

В волненьях новых и мятежных,

Твоей душе не даст оно

Воспоминаний чистых, нежных.

Но в день печали, в тишине,

Произнеси его тоскуя;

Скажи: есть память обо мне,

Есть в мире сердце, где живу я…

А.С. Пушкин

TÊN ANH CÒN ĐỌNG TRONG EM?

Tên anh còn trong em không?

Nó đang chết như tiếng lòng bi ca

của sóng vỗ phía bờ xa

như vọng âm giữa nhạt nhòa rừng sâu.

Trong tờ lưu niệm đớn đau

Tên anh – một vệt tử màu – giống như

họa tiết hằn trên văn bia.

Bằng ngôn ngữ xứ nào kia, khôn tường.

Quên lâu rồi, cạn tiếc thương?

Xao xuyến mới mãnh liệt hơn xóa mờ

Hồn em đâu còn trao đưa

dịu, trong cho kỉ niệm xưa nữa rồi.

Nhưng vào một ngày buồn rơi

Trong thinh lặng hãy thốt lời gọi anh

Tin rằng: kỉ niệm vẫn giành

Em vẫn sống trong tim anh em à…

Для берегов

отчизны дальной…

Для берегов отчизны дальной
ты покидала край чужой;
B час незабвенный, в час печальный
Я долго плакал над тобой.

Мои хладеющие руки
Тебя старались удержать;
Tомленья страшного разлуки
Мой стон молил не прерывать.

Но ты от страстного лобзанья
Свои уста оторвала;
из края мрачного изгнанья
ты в край иной меня звала.

Tы говорила: “В час свиданья,
под небом вечно голубым,
в тени олив и мирт лобзанья
мы вновь, мой друг, соединим”.

Но там, увы, где неба своды
сияют в блеске голубом,
где под скалами дремлют воды,
Уснула ты последним сном.

Твоя краса, твои страданья
исчезли в урне гробовой,
Исчез и поцелуй свиданья…
Но жду его: он за тобой!

А.С. Пушкин

VÌ BẾN NƯỚC

QUÊ HƯƠNG

Rời miền biên ải xứ người

Em về bến nước xa xôi quê nhà

Phút giây không thể phai nhòa

Anh buồn đau đến chan hòa lệ rơi.

Tay anh lạnh buốt em ơi

Cố xiết giữ để chẳng rời xa nhau

Kinh hoàng li biệt khổ đau

Tim rên van vỉ khẩn cầu đừng xa

Nhưng em quyết dứt môi ra

rời nụ hôn – anh thiết tha mặn nồng

Từ miền đày ải khốn cùng

Em gọi anh theo tới vùng quê xa

“Dưới trời xanh – em nói mà –

của giờ gặp lại chan hòa tình yêu

ô liu, bóng liễu mĩ miều

nụ hôn em sẽ lại chiều, trao anh…”

Nhưng than ôi, dưới vòm xanh

Nơi hào quang sáng long lanh khắp trời

Vách đá soi gương nước lười,

em đang ngủ, chọn làm nơi vĩnh hằng.

Biến vào trong chiếc bình sành

khổ đau, sắc đẹp em giành đợi ai,

nụ hôn gặp mặt – cũng rồi…

Nhưng anh chờ: vẫn sẽ đòi nơi em!

Ночь

Мой голос для тебя и ласковый и томный
Тревожит поздное молчанье ночи темной.
Близ ложа моего печальная свеча
Горит; мои стихи, сливаясь и журча,
Текут, ручьи любви, текут, полны тобою.
Во тьме твои глаза блистают предо мною,
Мне улыбаются, и звуки слышу я:
Мой друг, мой нежный друг… люблю… твоя… твоя!..

А.С. Пушкин

ĐÊM

Giọng anh êm dịu, vuốt ve

Quấy vào đêm đã về khuya, tối trời

Bên giường nến cháy lả lơi

Câu thơ hòa nhịp tiếng đời xôn xao

Dòng tình chảy, chảy ngập trào

Mắt em trong tối ánh vào mắt anh

Anh cười, nghe tiếng ái tình:

Anh… anh yêu dấu, yêu anh…anh à!…

Талисман

Там, где море вечно плещет
На пустынные скалы,
Где луна теплее блещет
В сладкий час вечерней мглы,
Где, в гаремах наслаждаясь,
Дни проводит мусульман,
Там волшебница, ласкаясь,
Мне вручила талисман.

И, ласкаясь, говорила:
“Сохрани мой талисман:
В нем таинственная сила!
Он тебе любовью дан.
От недуга, от могилы,
В бурю, в грозный ураган,
Головы твоей, мой милый,
Не спасет мой талисман.
И богатствами Востока
Он тебя не одарит,
И поклонников пророка
Он тебе не покорит;
И тебя на лоно друга,
От печальных чуждых стран,
В край родной на север с юга
Не умчит мой талисман….

Но когда коварны очи
Очаруют вдруг тебя,
Иль уста во мраке ночи
Поцалуют не любя –
Милый друг! от преступленья,
От сердечных новых ран,
От измены, от забвенья
Сохранит мой талисман!”
1827

А.С. Пушкин

LÁ BÙA

Ở nơi biển xói ngàn đời

vách đá hoang đứng dưới trời trăng trong.

Đêm ngọt ngào tối mịt mùng

đầy khoái lạc nơi hậu cung vua Hồi.

Hàng ngày vua chúa vui chơi

Một nàng tiên bỗng mỉm cười trao tay

cho tôi lá bùa thiêng này.

Dịu dàng nàng nói bên tai những lời:

”Giữ lá bùa này anh ơi

Sức mạnh huyền bí tình đời trao anh!

Với bệnh tật, nấm mồ xanh

cuồng phong, dông tố bạo hành nơi nơi

tính mạng anh, người yêu ơi

bùa em khó giữ vẹn đời cho nhau.

Phương Đông kia nơi sang giàu

Bùa không thể tặng anh đâu, anh à

Bùa không bắt được người ta

yêu anh, thần phục như là thánh nhân

Không thể vùn vụt đưa nhanh

anh về với những người thân bạn bè

ở miền quê phương Bắc kia…

Nhưng bỗng anh mắc bùa mê

mắt ai ác độc. Muốn kề môi hôn,

mà không yêu trong đêm đen.

Thì anh yêu hỡi, bùa em tức thì

bảo vệ anh tránh hiểm nguy

tránh lầm lỗi giữ tim kia an lành

Yêu em tình mãi trong anh!”

Если жизнь тебя обманет!

Если жизнь тебя обманет!

Не печалься, не сердись:

В день уныния смирись, настанет.

День веселья, верь живет;

Сердце в будущем

Настоящее уныло: пройдет;

Всё мгновенно, всё мило.

Что пройдет, то будет

А.С. Пушкин

Nếu đời dối gạt

Nếu đời lỡ dối gạt em

Xin lòng đừng giận và tim chớ sầu

Ngày buồn dịu lắng đến mau

Ngày vui đang có ở đâu đó rồi

Buồn hôm nay sẽ qua thôi

Chỉ là khoảng khắc cuộc đời vút nhanh

Yêu thương, khả ái, tốt lành

 

Điều phải đến vẫn đang giành cho em.

Ngọc Châu dịch

Bài viết khác

violin amazon amazon greens powder