Công việc đời thường nhiều lúc tưởng như làm khuất lấp đi tất cả. Nhưng chính lúc đó điều sâu thẳm trong tâm hồn con người mới hội đủ yếu tố để cảm xúc thăng hoa. Có thể là lời ngợi ca dành cho thành phố nơi mình đang sống hay tự sự về một nỗi đau xã tắc… thì vẫn là cách thức thể hiện trách nhiệm công dân của người cầm bút đối với quê hương, đất nước…
VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ của các thành viên BBT vanhaiphong.com
Công việc đời thường nhiều lúc tưởng như làm khuất lấp đi tất cả. Nhưng chính lúc đó điều sâu thẳm trong tâm hồn con người mới hội đủ yếu tố để cảm xúc thăng hoa. Có thể là lời ngợi ca dành cho thành phố nơi mình đang sống hay tự sự về một nỗi đau xã tắc… thì vẫn là cách thức thể hiện trách nhiệm công dân của người cầm bút đối với quê hương, đất nước…
VHP trân trọng giới thiệu chùm thơ của các thành viên BBT vanhaiphong.com
Đình Minh
THÀNH PHỐ CÁNH BUỒM
Và sóng và gió đẫm mặt trời
Buồm phồng căng như cánh đại bàng riêng của bể
Đất mặn mòi neo bên bờ dông tố
Khúc ru bềnh bồng mặn nỗi đầy vơi…
Thành phố thợ một thời, áo xanh loang bạc mồ hôi
Đêm chao đảo, ngày oằn nghiêng trong bom dội
Hương Bồ kết tóc ai vẫn thả hương …
Gieo mơ xanh lên nền đất cháy
Khoang những con tàu về Nam… vọng tiếng ve sôi.
Nơi con thuyền ta nhủ lòng chọn bến buông neo
Em đến từ đường phượng hồi sinh và trăng non về từ biển
Trái tim ngất ngư say vì sóng
Tiếng chim nghe ngọt hơn và lá biếc mắt tình.
Thành phố, mỗi ngày làm mới một bình minh
Dù phải lột xác mình vượt lên từ tâm bão
Biển vẫn thủy chung ở trước nhà ta
Gửi sao trời lung linh, cho đậm đà hạt muối
Vỏ ốc an nhiên thành thơ trên dải cát vàng.
Dẫu hạt bụi nhỏ nhoi cũng hồn vía Hải Phòng
Như phượng vĩ hẹn châm hè đốt mình hóa lửa
Và dẫu biết ngoài kia sóng thần chớp bể
Nhưng đã cánh buồm
Sao không khát trùng dương!?
Đinh Thường
KÝ ỨC DÒNG SÔNG
Có dòng sông khởi nguồn từ đất Cảng
Nối những rộng dài trụ vững yêu thương
May mắn cho ai đã neo tình sóng nước
Để một đời ký ức dậy mênh mang.
Trang sách mở nhắc đầu nguồn Trạm Bạc
Cánh buồm nâu thấp thoáng ước mơ xa
Bao thân phận nổi nênh cùng sóng nước
Góp với tên sông định vị Hải Phòng.
Lứa chúng tôi lớn lên trong khói lửa
Ngọn sóng trào trấn giữ khoảng bình yên
Tam Bạc chảy như suối nguồn sinh lực
Nên tranh, thơ và khúc hát nhiệm màu.
Người ngoại quốc đến, đi như định mệnh
Đêm trở trời còn mơ gọi tên sông
Người từng trải: sông có tình có nghĩa
Thiện ý chảy tràn lấn át gian manh.
Chiều nay tôi đưa em về Tam Bạc
Gom sắc phượng hồng thắp sáng mùa yêu
Cầu Hạ Lý, Ca-rông(1) chòng chành dĩ vãng
Phố ven sông biết trẻ hoá cho mình.
Ơi con sông, mạch máu hồng đất Cảng
Lặng lẽ khiêm nhường nuôi dưỡng hồn tôi
Tam Bạc chảy cho duyên tình sắc phố
Ký ức cuộc đời – ký ức dòng sông.
_______
1. Những chiếc cầu treo bắc qua dòng Tam Bạc một thời.
Ngọc Châu
RA ĐẢO
Tôi từng viết về Hoàng Sa
Chuyện tình thôi:
một trường ca
nhói lòng
Chính luận ngày đó nói
“Không!”
Sợ mất “bạn”
ngại thù trong giặc ngoài.
Đau lòng lắm những bạn tôi:
xương chìm đáy biển.
Đảo người lấn sâu…
Hồn Việt trĩu
Những xót đau
Dẫu tha phương
Sống ẩn sâu xứ người.
Không thể lặng câm nữa rồi
Lưỡi bò muốn liếm hết trời biển Nam
Mẩu đá ngầm
Là giang san
Cũng là máu thịt.
Anh đang giữ gìn
Biển khơi xa
nhưng kề bên
Có chúng tôi
Triệu con tim
Sẵn sàng.
Còn phải hướng ra biển Đông
Thêm bao nhiêu đá chờ chồng?
Vọng Phu!
Nhưng Đại Việt từ ngàn xưa.
Định phận rồi
Không thể thua giặc thù!
Pha đèn xé biển sương mù.
Máy tầu cất tiếng hát ru rất đều
Chở quà ra đảo thân yêu
Cố mang theo cả nắng chiều quê hương…
Minh Trí
CHUYẾN XE MÙA THU
Chuyến xe mùa thu đi về phía biển
nồng nàn hơi thở đại dương
nơi có ngôi nhà em đợi
nơi có bếp hồng củi lửa vị quê hương
và tâm tình buồn vui muôn thủa
rót men đời ly rượu nhớ thương.
Có tâm hồn cất nơi đầu sóng
cánh chim trời chao liệng chân mây
có bờ đá bến thu buồn bã
bao xót đau lấp mấy cho đầy
và em đó lời Mỵ Châu chợt hiện
lông ngỗng bay theo lối thu gầy.
Chuyến xe mùa thu đi về phía biển
phong thư xưa còn nét mực nhòe
còn tin nhắn khúc giao mùa thảng thốt
còn mê man anh gọi tên em
và khoảng khắc trong ngôi nhà ven biển
ánh trăng lên tình thắp sáng đèn.