Vanhaiphong: nhân dịp kỉ niệm 65 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao Việt- Nga xin giới thiệu chùm thơ của Эдуард Асадов (E. A. Asadov).(7-9-1923/21-4-2004) nhà thơ Nga– Xô Viết, Anh hùng Liên Xô, đặc biệt nổi tiếng với thơ trữ tình, thế hệ trẻ luôn coi ông là thần tượng của mình. (bản dịch sang thể thơ lục bát của Ngọc Châu)…
Vanhaiphong: nhân dịp kỉ niệm 65 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao Việt- Nga xin giới thiệu chùm thơ của Эдуард Асадов (E. A. Asadov).(7-9-1923/21-4-2004) nhà thơ Nga– Xô Viết, Anh hùng Liên Xô, đặc biệt nổi tiếng với thơ trữ tình, thế hệ trẻ luôn coi ông là thần tượng của mình. (bản dịch sang thể thơ lục bát của Ngọc Châu)…
Не уходи из сна моего!
Сейчас ты так хорошо улыбаешься,
Как будто бы мне подарить стараешься
Кусочек солнышка самого.
Не уходи из сна моего!
Не уходи из сна моего!
Ведь руки, что так нежно обняли,
Как будто бы радугу в небо подняли,
И лучше их нет уже ничего.
Не уходи из сна моего!
В былом у нас – вечные расстояния,
За встречами – новых разлук терзания,
Сплошной необжитости торжество.
Не уходи из сна моего!
Не уходи из сна моего!
Теперь, когда ты наконец-то рядом,
Улыбкой и сердцем, теплом и взглядом,
Мне мало, мне мало уже всего!
Не уходи из сна моего!
Не уходи из сна моего.
И пусть все упущенные удачи
Вернуться к нам снова, смеясь и плача,
Ведь это сегодня важней всего.
Не уходи из сна моего!
Не уходи из сна моего!
Во всех сновиденьях ко мне являйся!
И днем, даже в шутку, не расставайся
И лучше не сделаешь ничего.
Не уходи из сна моего!
Эдуард Асадов
Đừng rời xa giấc mơ anh!
Em đang cười đẹp tuyệt vời
Như cố tặng một mặt trời bé xinh
Đừng rời xa giấc mơ anh.
Đừng rời xa giấc mơ lành hỡi em!
Đôi tay em thật dịu êm
Ôm Cầu vồng nhấc lên trên bầu trời
Còn gì hơn được em ơi
Mơ cùng anh nhé, đừng rời nhau ra!
Vĩnh hằng khoảng cách đã xa
Gặp nhau xong lại tiếp là chia li
Dại hoang trái đất còn gì
Mơ cùng nhau mãi nữa đi, chớ rời!
Đừng xa anh nhé em ơi
Cuối cùng mình đã một nơi rồi mà
Ánh mắt nhìn, nụ cười hoa
Con tim nồng ấm, đã là đủ đâu!
Mãi bên anh, giấc mơ sâu
Mặc cho tất cả khổ, đau, bại, thành…
lại về cùng em và anh
những nụ cười, nước mắt giành cho nhau
Không bằng giấc mơ này đâu
Đến với anh, những lần sau em à,
mỗi khi vào giấc mơ hoa.
Ban ngày cũng vậy, dẫu là đùa vui
không màng gì khác trên đời
Trong mơ anh nhé, là lời xin em!
Все равно я приду
Если град зашумит с дождем,
Если грохнет шрапнелью гром,
Все равно я приду на свиданье,
Будь хоть сто непогод кругом!
Если зло затрещит мороз
И завоет метель, как пес,
Все равно я приду на свиданье,
Хоть меня застуди до слез!
Если станет сердиться мать
И отец не будет пускать,
Все равно я приду на свиданье,
Что бы ни было – можешь ждать!
Если сплетня хлестнет, ну что ж,
Не швырнет меня подлость в дрожь,
Все равно я приду на свиданье,
Не поверя в навет и ложь!
Если я попаду в беду,
Если буду почти в бреду,
Все равно я приду. Ты слышишь?
Добреду, доползу… дойду!
Ну, а если пропал мой след
И пришел без меня рассвет,
Я прошу: не сердись, не надо!
Знай, что просто меня уже нет…
Эдуард Асадов
DẪU SAO
ANH CŨNG ĐẾN
Nếu trời ầm ã gió giông
Sấm kia có nổ đì đùng, tuôn mưa
Thì anh vẫn đến gặp mà
Mặc trăm trận bão nữa là, em ơi!
Dù băng giá độc đầy trời
Gào cùng bão tuyết từng hồi chó tru
Nhưng anh vẫn đến hẹn hò
Cho dù cảm lạnh, mắt mờ lệ rơi!
Nếu như mẹ đã thôi cười
Và cha cấm đoán không rời một giây
Chẳng sao, anh vẫn đi ngay
Cứ đợi anh, dẫu chuyện này xẩy ra!
Mặc bọn đơm đặt lê la
Nói anh hèn, chẳng dám ra mưa trời
Anh sẽ đến mà em ơi
Đừng tin những chuyện miệng đời dệt thêu
Kể cả khi mắc hiểm nghèo
Gần như mê sảng, bò theo lề đường
vẫn cứ đến. Em yêu thương
nghe chăng? Lết đến cuối đường gặp nhau.
Nếu vết anh trên cỏ nhàu
không còn thấy, ngay một câu nhắn người.
Thì tha thứ nhé, em ơi!
Anh không còn sống trên đời này đâu…
Я могу тебя очень ждать
Я могу тебя очень ждать,
Долго-долго и верно-верно,
И ночами могу не спать
Год, и два, и всю жизнь, наверно!
Пусть листочки календаря
Облетят, как листва у сада,
Только знать бы, что все не зря,
Что тебе это вправду надо!
Я могу за тобой идти
По чащобам и перелазам,
По пескам, без дорог почти,
По горам, по любому пути,
Где и черт не бывал ни разу!
Все пройду, никого не коря,
Одолею любые тревоги,
Только знать бы, что все не зря,
Что потом не предашь в дороге.
Я могу для тебя отдать
Все, что есть у меня и будет.
Я могу за тебя принять
Горечь злейших на свете судеб.
Буду счастьем считать, даря
Целый мир тебе ежечасно.
Только знать бы, что все не зря,
Что люблю тебя не напрасно!
Эдуард Асадов
Anh Có Thể chờ Em Mãi
Rất lâu, anh mãi chờ em
Lâu, lâu lắm, vẫn một niềm thủy chung
Dẫu không ngủ bao đêm ròng
Một, hai năm – suốt đời trong ngóng chờ!
Lịch kia, cứ xé những tờ
Bay đi như lá vàng mơ vườn thềm.
Biết rằng việc chờ đợi thêm
Không uổng phí, bởi vì em cần mà!
Theo em anh sẽ đi xa
Len rừng sâu, biển cát nhòa dấu chân
Núi cao, đường hẻm muôn phần
Quỉ ma cũng chẳng một lần thèm qua!
Cứ đi, đơn độc trời xa
Bao gian khó chẳng nề hà đâu em
Chỉ cần có được niềm tin
Công anh không uổng phí trên đường này
Vì em anh nguyện trao ngay
Những gì đang có ngày rày, ngày mai.
Vì em, cay đắng trên đời
Khổ đau, phận số dồn nơi anh mà.
Hạnh phúc thay nếu trao quà
cho em:
trái đất bao la mỗi ngày.
Chỉ cần anh biết được ngay
Rằng em không để lòng này nát tan!
Девушка
Девушка, вспыхнув, читает письмо.
Девушка смотрит пытливо в трюмо.
Хочет найти и увидеть сама
То, что увидел автор письма.
Тонкие хвостики выцветших кос,
Глаз небольших синева без огней.
Где же “червонное пламя волос”?
Где две “бездонные глуби морей”?
Где же “классический профиль”, когда
Здесь лишь кокетливо вздернутый нос?
“Белая кожа”… но, гляньте сюда,
Если он прав, то куда же тогда
Спрятать веснушки? Вот в чем вопрос!
Девушка снова читает письмо,
Снова с надеждою смотрит в трюмо.
Смотрит со скидками, смотрит пристрастно,
Ищет старательно, но… напрасно!
Ясно, он просто над ней пошутил.
Милая шутка! Но кто разрешил?!
Девушка сдвинула брови. Сейчас
Горькие слезы брызнут из глаз…
Как объяснить ей, чудачке, что это
Вовсе не шутка, что хитрости нету!
Просто, где вспыхнул сердечный накал
Разом кончается правда зеркал!
Просто весь мир озаряется там
Радужным, синим, зеленым…
И лгут зеркала. Не верь зеркалам!
А верь лишь глазам влюбленным!
Эдуард Асадов
Cô gái
Nàng đọc thư, mặt ửng hồng
Tò mò ngắm bóng mình lồng trong gương
Muốn xem cho tận tỏ tường
Những gì người viết dễ thường… thật sao.
Đuôi tóc gày nhạt sắc nâu
Mắt xanh nhỏ nhắn, lửa đâu có gì
“Tóc vàng mười” chỗ nào kìa?
Với hai “vực biển diệu kì thẳm sâu”?
” Hình nghiêng đẹp” thật không nào
Khi chiếc mũi hếch vểnh cao thế này?
“Làn da trắng”… nghe thì hay
Nhưng tàn nhang trốn hoặc bay được à?
Nàng lại đọc thư người ta
Lại mong gương sẽ nói ra điều gì
Tăng chăm chú, bớt cầu kì
Cố tìm vẫn chẳng thấy gì…, uổng công!
Hẳn là đùa cợt lông bông
Kể cũng khéo! Nhưng mình không đời nào?!
Mi chau ngăn lệ muốn trào.
Đắng cay vẫn cứ ào ào tuôn rơi…
Hãy nghe đây, cô bé ơi
Không đùa, chẳng cợt một lời nào đâu!
Nhiệt tim chàng đã bốc cao
Gương khôn còn biết nói sao hỡi nàng
Thế gian rực sáng trước chàng
Sắc cầu vồng, xanh, tím, vàng xen nhau…
Gương nói dối, ai tin đâu
Mắt người yêu mới nói câu chân thành.
N.C dịch