Nhà thơ Thanh Tùng vừa qua đời đêm hôm qua (12/9) ở Sài Gòn trong sự đau xót, tiếc thương của gia đình và bạn hữu văn chương. Ông là một Người – thơ – lớn đúng với nghĩa Nhà thơ. Chúng ta hãy đọc lại 3 bài thơ: Thời hoa đỏ, Người về, Thất tình dưới đây như một “khúc tam tấu” giã biệt người thơ đi vào cõi vô tận dẫu biết rằng: Người ra đi nhưng Thơ mãi còn ở lại và chỉ có “Mũi dao của tình yêu” vẫn nằm trong trái-tim-thơ của ông.
Nhà thơ Thanh Tùng vừa qua đời đêm hôm qua (12/9) ở Sài Gòn trong sự đau xót, tiếc thương của gia đình và bạn hữu văn chương. Ông là một Người – thơ – lớn đúng với nghĩa Nhà thơ. Chúng ta hãy đọc lại 3 bài thơ: Thời hoa đỏ, Người về, Thất tình dưới đây như một “khúc tam tấu” giã biệt người thơ đi vào cõi vô tận dẫu biết rằng: Người ra đi nhưng Thơ mãi còn ở lại và chỉ có “Mũi dao của tình yêu” vẫn nằm trong trái-tim-thơ của ông.
THỜI HOA ĐỎ
Dưới màu hoa như lửa cháy khát khao
Anh nắm tay em bước dọc con đường vắng
Chỉ có tiếng ve sôi chẳng cho trưa hè yên tĩnh
Chẳng chịu cho lòng ta yên
Anh mải mê về một màu mây xa
Về cánh buồm bay qua ô cửa nhỏ
Về cái vẻ thần kỳ của ngày xưa
Em hát một câu thơ cũ
Cái say mê một thời thiếu nữ
Mỗi mùa hoa đỏ về
Hoa như mưa rơi rơi
Cánh mỏng manh tan tác đỏ tươi
Như máu ứa một thời trai trẻ
Hoa như mưa rơi rơi
Như tháng ngày xưa ta dại khờ
Ta nhìn sâu vào mắt nhau
Mà thấy lòng đau xót
Trong câu thơ của em
Anh không có mặt
Câu thơ hát về một thời yêu đương tha thiết
Anh đâu buồn mà chỉ tiếc
Em không đi hết những ngày đắm say
Hoa cứ rơi ồn ào như tuổi trẻ
Không cho ai có thể lạnh tanh
Hoa đặt vào lòng chúng ta một vệt đỏ
Như vết xước của trái tim
Sau bài hát rồi em lặng im
Cái lặng im rực màu hoa đỏ
Anh biết mình vô nghĩa đi bên em
Sau bài hát rồi em như thể
Em của thời hoa đỏ ngày xưa
Sau bài hát rồi anh cũng thế
Anh của thời trai trẻ ngày xưa.
(Bài thơ này đã được nhạc sĩ Nguyễn Đình Bảng phổ nhạc thành bài hát cùng tên)
NGƯỜI VỀ
Nắng nghẹn mình đầu ngõ
Quả đeo buồn lưng cây
Người về như khách lạ
Ngỡ ngàng đầy hai tay
Một năm nắng chưa úa
Một năm gió chưa già
Lá vẫn đầy sân hẹp
Sao ta chẳng còn ta?
Chân leo dốc Trường Sơn
Giờ mỏi giữa sân nhà
Muốn lăn vào lòng mẹ
Như những ngày còn thơ
Tiếng mẹ run như sóng
Tiếng mẹ mềm như tơ
Mẹ cười hay mẹ khóc
Chỉ thấy mắt ta mờ.
THẤT TÌNH
Em để lại trong tim tôi một mũi dao
Thi thoảng lại nhấn sâu thêm một chút
Tôi mang nó suốt đời,
Còn em thì không biết
Những mùa thu ướt máu vẫn đi về
Bây giờ mọi thứ thuốc đều vô hiệu
Tôi chữa bằng rượu thôi
Hết rượu,
Tôi uống cả mùa thu
Cả những chiều đông lướt thướt
Xong, lại tự nhấn sâu thêm chút nữa
Mũi dao ngày xưa
Nhưng có sao,
Khi trái tim tôi cũng thành bình rượu
Cả mũi dao ngày xưa
Cũng phải say mềm.
T.T
(Nguồn: facebook.com/vietchien.nguyen)