Tin hay không là tùy bạn, đừng nghĩ là mình nói dóc. Hắn là một gả lớ ngớ trên con đường danh lợi nhưng dày dặn trên con đường tình ái…
Tin hay không là tùy bạn, đừng nghĩ là mình nói dóc. Hắn là một gả lớ ngớ trên con đường danh lợi nhưng dày dặn trên con đường tình ái.Vậy mà cho đến bây giờ, trãi qua bao nghiệt ngã của cuộc đời hắn cũng không thể quên những năm tháng mơ mộng tuổi học trò của mình. Chẳng phải vì lưu luyến, luyến lưu với mối tình đầu mà hắn hay kể lại cho mình nghe – có ai không lưu luyến mối tình đầu cơ chứ – cũng chẳng phải hắn có lòng thủy chung của bậc chính nhân quân tử. Không đâu, hắn là kẻ đào hoa trong số những kẻ đào hoa còn sót lại của thời hậu chiến, nhưng hắn may mắn có được một tấm chân tình mà người con gái tuổi ô mai đã trân trọng dành cho hắn tới tận hôm nay, khi đầu ai cũng đã bạc màu vì gió sương và cuộc mưu sinh nghiệt ngã…
Mới học lớp 7 trường làng hắn đã là một gã biết mộng mơ và biết ghen hờn . Bởi hắn đi học muộn hơn bạn bè cùng trang lứa một vài năm và vì cũng được cha mẹ nuông chiều nên trông hắn phổng phao, ngổ ngáo giống tay chơi lắm. Hồi chiến tranh chống Mỹ, mỗi người dân được phát tem phiếu mỗi năm hai ba mét vải, quần áo không đủ mặc, mùa đông lạnh như cắt da cắt thịt, trong lúc bạn bè vẫn đi chân đất đến lớp, quần áo vá trước đúp sau thì hắn đã xỏ dép nhựa Tiền phong trắng, mặc quần simili màu tím than đến trường.
Thời đó quê mình truyền khẩu câu thơ : Simili vừa đi vừa ngắm / Mẹ ở nhà đói lắm con ơi. Ai có cái quần simili là oách lắm, lại có đôi dép nhựa trắng Tiền phong nữa thì là số zếch rồi, ghê gớm, cứ giống như các thiếu gia thời @ cưỡi con SH vậy.
Nửa năm cuối cấp 2 là hắn được kết nạp vào đoàn TNCS Hồ Chí Minh, sinh hoạt chung với thầy cô giáo. Các cô giáo trẻ chỉ hơn hắn dăm ba tuổi thôi. Hắn bắt đầu mơ mộng. Hôm đó cả trường đi trồng cây và cắm trại trên rừng đến hai ngày, bọn hắn chỉ có bốn năm đứa được ở nhà bồi dưỡng chuẩn bị cho kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh, tập trung ở văn phòng nhà trường. Nói cho oách vậy thôi chứ làm gì có trường, chỉ là vài ngôi nhà tranh làm văn phòng cho ban giám hiệu và phòng ngủ cho những thầy cô giáo độc thân xa nhà, một khoảng đất trống làm sân bóng chuyền, còn các lớp học thì rãi rác một xóm một cái, mái tranh vách nứa, xung quanh đắp tường đất cao ngang mái nhà để tránh mảnh bom. Gần văn phòng nhà trường có một đơn vị xe tải trú đóng, chiều chiều cánh lái xe và thầy cô giáo vẫn hay chơi bóng chuyền với nhau. Thấy cô giáo mà hắn thích có vẻ thân mật với anh chàng lái xe nói giọng bắc, người cao cao, cũng hơi đẹp trai, hắn tức lắm. Thứ hai tuần sau cô dạy giờ cuối, trước khi cô chưa đến, các bạn ra chơi, hắn lấy phấn viết bốn câu thơ lên bảng thật đậm, trong đó có đủ tên cô giáo và gã lái xe, anh ta tên Quyện, còn cô giáo tên H…hắn ghen bằng thơ cơ đấy chứ chẳng phải ù ờ, lơ tơ mơ như bọn mình, rồi lấy giẻ chùi bảng lau qua sơ sài. Khi cô vào lớp, đến bảng để viết tên bài giảng thì phát hiện rồi dừng lại đọc được cả bốn câu thơ của hắn mờ mờ trên bảng, cô biết ngay là hắn viết nhưng chẳng nói gì. Hết giờ học mọi người nhao nhao ra về, hắn cố tình ra sau cùng, đi chậm chậm, còn cô đi trước nhưng cũng cứ nhấn nha từ từ chờ hắn lên kịp, hắn không thể đứng lại, con đường đất ở quê chỉ rộng chừng hơn một mét, cỏ mọc hai bên lỡm chỡm, chỉ có một lối mòn nho nhỏ ở giữa, nên đành phải nhích lên, khi đi đến sau lưng cô giáo thì cô mới hỏi :
– Hôm nay anh viết cái gì trên bảng vậy ? (cô vẫn thườngg gọi mấy đứa lớn tuổi, đoàn viên trong trường bằng anh )
– Em có viết gì đâu.! hắn chối
Cô giáo mỉn cười bảo hắn :
– Anh định lấy vải mùng che mắt Thánh à ?
Hắn biết không thể cãi, đỏ mặt lí nhí cho qua rồi bước đi, cô cũng chẳng nói gì thêm, hai cô trò đi bên nhau cho tới gần khu nhà giáo viên thì hắn chào cô rồi đi tiếp về nhà….
Chỉ vài chút ghen hờn trẻ con như vậy rồi cũng qua đi, những ngày hè đến với thi tốt nghiệp, thi chuyển cấp liên tiếp rồi ai về nhà nấy, năm sau mình và hắn lên học cấp 3 trường huyện, thỉnh thoảng hắn vẫn hay gặp các cô giáo cũ trên đường và chào hỏi, chuyện trò rôm rả lắm.
Từ nhà bọn mình lên trường huyện xa tám chín cây số, có hai đường đi, một đường đi men theo con mương dẫn nước qua ba xã Hải-Thư-Văn, lên thẳng trường. Năm lớp tám bọn mình cứ lon ton chạy bộ theo một bậc đàn anh lớp trên cao lêu nghêu, đi một bước bằng hai bước bọn mình. Bất kể trời nắng, trời mưa, cứ sáng sớm đánh một chén khoai lang xéo với cà muối-thứ khoai lang xắt mỏng phơi khô để dành trong chum ăn cả năm, món lương thực chính của nhà nông lúc ấy mà bây giờ về quê tìm không ra, thành đặc sản – rồi co giò đi mà như chạy đến trường bằng con đường thứ nhất này.
Năm lên lớp chín, các bậc sinh thành thương quá, bán hết mọi thứ xác xơ có được, sắm cho cái xe đạp thống nhất cũ. Mẹ hắn bán hai vại nước mắm cốt mua cho hắn con phượng hoàng Trung Quốc mới toanh. Có xe bọn mình đến trường bằng con đường thứ hai đi qua thị trấn. Như mình nói ban đầu, hắn cưỡi con Phượng hoàng nữ, mặc quần simili, đi dép nhựa tiền phong làm các cô nữ sinh lác cả mắt, cái gác ba ga xe hắn dường như chẳng hôm nào thiếu một cô nàng ngự trên đó. Hắn là đứa dễ tính và sát gái kinh khủng. Thấy ai nhờ là hắn đèo chứ cũng chẳng cần hỏi biết tên tuổi, nhưng các cô gái thì biết hắn .
Thị trấn Kỳ Anh những năm chiến tranh chẳng có gì ngoài con đường quốc lộ 1A rách nát chạy qua và cái ngả ba ổ gà ổ voi xuôi về cửa biển Kỳ Ninh. Duy nhất một nơi để người dân năm thì mười họa rũ nhau ghé qua để nơi đây được gọi là phố thị chính là :Cữa hàng ăn uống quốc doanh Kỳ Anh. Sản phẩm duy nhất của cữa hàng là mấy tô phở quốc doanh lỏng bỏng nước với bún phở, lạc vào vài lát thịt lợn mỏng tanh, mà thời đó người ta gọi là phở không người lái, và đồ uống duy nhất chỉ nước siro vàng vàng, ngọt ngọt. Ấy vậy mà khi nào cũng phải xếp hàng dài, chen lấn ướt đẫm mồ hôi mới mua được cái phiếu, rồi chờ có khi cả tiếng đồng hồ mới có cái mà ngồi vừa húp xộp xoạp vừa nói chuyện râm ran như ngày hội, lúc đó nhìn ai cũng đáng yêu thế, hãnh diện lắm, được ăn phở quốc doanh đâu phải chuyện chơi , cả huyện chỉ có duy nhất cái cữa hàng ăn uống này là trung tâm,còn nghe đâu cũng có một cái nữa gọi là cửa hàng Voi, cách 30 cây số, nhưng thời đó là cả một quảng đường gian nan, chẳng biết nó nằm ở nơi nào trên mảnh đất tuyến lửa này .Đâu phải ai cũng có điều kiện, có tiền để được bước chân vào nơi sang trọng bậc nhất huyện. Nhiều người xem nơi đây như là nơi chỉ dành cho giới thượng lưu, đi qua chỉ giám liếc nhìn vào. Thời kỳ này chính là thời kỳ đỉnh cao của giai cấp vô sản Việt nam.Xã hội công bằng, ai cũng như ai, nhà nhà tự do vô ra không cần cửa đóng then cài, không lo trộm cắp, cướp giật. Trong con mắt tuổi thơ vô tư của mình ngày đó quả thật đấy chính thiên đường XHCN mà không bao giờ gặp lại. Tuyệt vời làm sao….
Đường tới trường đi qua cửa hàng ăn uống quốc doanh Kỳ Anh, bên cạnh cửa hàng có một khoảnh đất trống, trưa nào cũng có một người đàn ông trung niên bị điên cứ múa may nhảy nhót ở đó, thỉnh thoảng anh ta nói tiếng tây, tiếng tàu loạn cả lên, có khi đọc thơ, làm toán đủ cả. Mọi người cứ vây quanh xem anh ta làm trò. Nghe đồn rằng anh ta là một sinh viên học rất giỏi ở trường đại học, vì học nhiều quá mà hóa điên. Cũng có tin đồn anh ta hóa điên vì một cô sinh viên, yêu nhau thắm thiết mấy năm trời, đột ngột chia tay và kết hôn với thầy giáo của mình, bị phụ tình làm anh ta phát cuồng rồi dần dần…nhiều câu chuyện ly kỳ được thiêu dệt xung quanh con người tuy ăn mặc rách rưới, tóc tai bù xu, nhem nhuốc nhưng nhìn kỹ thì đó là người đàn ông có vóc dáng cao to, mắt sáng, trán rộng, phong cách rất tự tin. Chúng tôi thường hay dừng lại năm mười phút xem cùng mọi người rồi mới đạp xe tiếp đến trường bởi sang năm lớp chín chúng tôi học buổi chiều nên hay đi sớm.
Trong những buổi trưa đứng xem người đàn ông tâm thần đó làm trò, hắn lọt vào mắt xanh một cô nữ sinh lớp tám xinh đẹp, cứ mỗi lần hắn bắt gặp ánh mắt đen lay láy dưới hàng mi cong lấp ló trong chiếc nón bài thơ thì ngay lập tức nàng quay đi nơi khác. Một lần, hai lần và nhiều lần như thế, cái nhìn kín đáo của nàng không thoát khỏi sự phát hiện của nhóm bạn nữ cùng lớp. Cái đám nhất quỷ nhì ma… đó mỗi lần thấy hắn xuất hiện là lại đẩy vai, hích người làm nàng thẹn thùng đỏ mặt. Chao ôi, tạo hóa thật kỳ diệu, cái bẽn lẽn, e thẹn của cô gái vừa qua tuổi trăng rằm nơi phố thị làm má nàng ửng hồng với hai lúm đồng tiền lúng liếng càng làm hắn ngất ngây. Thần tình yêu đã bắn mũi tên vào trái tim hắn rồi, nhưng hắn cứ loay hoay không biết làm cách nào bắt chuyện.
Cứ thế , anh chị cứ kín đáo nhìn nhau, hễ bắt gặp ánh mắt nhau là nhanh chóng quay sang nơi khác, cái trò bày đặt này của ái tình không che dấu được ai, càng sớm phơi bày ra trước con mắt bạn bè, nhưng với những người trong cuộc thì quả là nan giải. Nó làm cho trái tim náo loạn cả lên, rồi mơ mộng, rồi tưởng tượng, rồi mong đợi, rồi nhớ nhung…nhưng khi gặp nhau lại như giả vờ làm ngơ…
Đến một ngày lớp mình chuyển sang học buổi sáng vì lý do gì đó của trường, về tới nhà đã 2 giờ chiều rồi, hắn nghe mẹ hắn nói :
– Hôm nay con T. Dương mang một bó chè xanh và mấy quả cam vào nói là con mua trên phố nhờ mang về, có đúng vậy không ?
Hắn ngạc nhiên, không biết con bé ấy là ai, hỏi lại thì mẹ hắn kể :
– Con bé bảo mẹ là nó thường xuống công ty hải sản ở cửa biển mua cá theo tiêu chuẩn phân phối cho gia đình cán bộ, hay đi ngang cửa nhà mình nên quen con…
Hắn bổng nghi ngờ, nhưng của phải tội hắn lại chưa hề biết nói dối, nên trả lời:
-Đâu có, con có mua gì đâu…
Thế là mẹ hắn cười, không nói gì nhưng với trái tim từng trãi của người mẹ, phát hiện ra cái bí mật đang sôi lên, loạn xị trong trái tim thơ ngây của con trai mình. Bà biết hắn đang bắt đầu thay đổi, sau đó thủng thẳng :
– Mẹ thấy con bé đẹp và ngoan đấy, con quen lâu chưa ?
Hắn thành thật nói :
– Con chỉ quen quen một cô bạn lớp dưới thôi chứ chưa biết tên , không biết có phải cô ấy không ?
Ít ngày sau đó,như có một sự sắp đặt của số phận, trên con đường đến trường qua xã Kỳ Tân, hắn gặp nàng đang dắc xe lên dốc một mình, vì mấy hôm trước hắn đã dò hỏi và biết chính xác tên của nàng rồi nên mạnh dạn xuống xe và xưng tên nàng rồi bắt chuyện. Nàng cũng lý nhí trả lời hắn, hai người cứ bẽn lẽn dắc xe bên nhau đi lên hết con dốc rồi đạp thẳng đến trường. Khi tới gần cổng trường nàng liếc nhìn sang bảo hắn đạp xe lên trước đi, sợ mọi người bắt gặp . Trời ơi cái nhìn luyến ái đầu tiên gần gũi và thánh thiện đó mới kỳ diệu làm sao. Hai má nàng ửng hồng, môi nàng chúm chím, cái lúm đồng tiền xinh xinh, ánh mắt rực sáng dưới hàng mi cong thấp thoáng trong vành nón trắng làm hắn mê mẫn cả tâm hồn, hắn ngoan ngoãn vượt lên trước như chấp hành một mệnh lệnh thiêng liêng, và mối tình học trò của hắn bắt đầu …
X.L