Trước những vấn đề muôn thuở của đất nước và con người, sung sức và đằm thắm trong ngôn từ thể hiện… thơ Đình Minh như một thông điệp thời gian đánh thức sự vô tình.
Vanhaiphong.com trân trọng giới thiệu chùm thơ “Xin chớ vô tình” của nhà thơ Nguyễn Đình Minh.
Trước những vấn đề muôn thuở của đất nước và con người, sung sức và đằm thắm trong ngôn từ thể hiện… thơ Đình Minh như một thông điệp thời gian đánh thức những vô tình.
Vanhaiphong.com trân trọng giới thiệu chùm thơ “Xin chớ vô tình” của nhà thơ Nguyễn Đình Minh, được trích từ nguồn Tạp chí Văn nghệ Quân đội số 825 (Tháng 7/2015)
Nhà thơ Nguyễn Đình Minh (Ảnh Đinh Thường)
TRƯỚC ĐÁ VỊ XUYÊN
Tháng bảy trở về Vị Xuyên
Cỏ cây đã băng vết thương xưa phủ xanh muôn ngàn hố pháo
Nhưng tiếng sấm vẫn rung trong ngực đá
vang đanh như một lời nguyền.
Có thể trên đời tất cả đá vô tri, trừ đá Vị Xuyên
Đá nâng bước quân đi, đá kề vai lính
Cùng trái tim người khắc lời thề vào báng súng
Căng ngực chắn che bão lửa điên cuồng.
Đất nước những ngày đạn réo dọc đường biên
Những Vọng Phu vừa bồng con vừa chặn giặc
Đất nước một thời súng rền Ải Bắc
Dâng máu giữ đất trời, người hoá đá Chinh Phu.
Mỗi viên đá một tế bào nguyên gốc tự ngàn xưa
Kết bình độ không gian, tạo trường thành cột mốc
Thế đá dựng dưới trời như những binh đoàn thép
Sừng sững giữa bao phen trận mạc rẻo đất này.
Vị Xuyên trầm tư trong tháng bảy mưa rơi
Mưa như vắt lòng ra mà dội xối
Giữa lèn đá, nén hương nghiêng trải khói
Bắc cầu thơm vào điệp trùng mây.
Đồng đội tôi vẫn quần tụ nơi đây
Những chiến binh hoá thân vào thiên nhiên và lịch sử
Trong dáng đá chập chùng đứng canh chiều biên ải
Xin chớ vô tình gọi đá vô danh.
VẪN NGỜI BÓNG MẸ
Chiều nối chiều mẹ thắp nhang thơm
lòng theo khói mỏng manh tìm về miền vô định
dẫu chiến trường đã vùi sâu tiếng súng
lũ trẻ ở nơi đâu sao chúng chưa về?
Ngoài song rụng dần ngàn mảnh trăng khuya
mẹ vẫn gói nhớ thương gửi lời ru vào đêm vắng
đắp giấc nồng say cho các con
bây giờ đã thành cát lạnh,
những chấm lân tinh, thao thức giữa sương rừng.
Mũi kim cô đơn vẫn xuyên thấu qua lòng
vẫn xói buốt những mùa ngâu nước mắt
chỉ có trời xanh sẻ chia điều trái tim mẹ đập
đã thương yêu rồi
bỗng thành núi, thành sông.
Đất nước rộng dài, đất nước mênh mông
không có mẹ bỗng hình như hẹp lại
ngày đổ nắng, đêm dội mưa
giữa không gian đa chiều rung tiếng nổ
mẹ như cây lúa trời bền bỉ sinh bông.
Rồi vãn mùa, đồng vắng rỗng không
thân rạ trở về ấp iu mái rạ
xác rơm khô đốt đượm nồng bếp lửa
Tổ quốc còn những buổi chiều
nghe gió gọi cơm thơm.
Đã có đá Vọng Phu nào cắt ruột hiến dâng con
chân đất, lưng còng gánh ngàn cơn bão thổi?
và năm tháng dẫu chuyển vần
vẫn ngời ngời bóng mẹ
hồn cốt bồ đề trong dáng lúa ngàn năm.
GỬI NGƯỜI ĐÃ CHẾT
Người lính bị mảnh đạn găm trong đầu
Đêm nay không còn kêu gào điên dại
Chàng thi sĩ nhuộm máu trái tim mình
Trên ngàn trang bản thảo
Đã đủ thơ để đốt soi đường về trời.
Những kẻ ta thường coi là vô lại
Đã quay về nghĩa địa ngủ yên rồi
Bao ông lớn quyền uy vênh vác sang giàu
Đem tất cả vùi sâu ba thước đất.
Có những điểm chung giữa ta và họ
Là sự khát thèm
Có thể một miếng ăn, một chút danh hão
Một ước mơ hung hãn như lửa
Cái “con” nhiều khi rừng rực trong “người”!
Là sự ngớ ngẩn, làm tất cả rồi bỏ lại
Gai mọc đầy vườn ác, hoa cây thiện đang thơm,
Chìm thuyền trong mắt đàn bà vùng thời tiết bất thường
Và biết bao nhiêu những ước mơ
Mà mỗi lần mơ xong, thấy mình trẻ con, thấy mình ấu trĩ.
Ta thấy thương người thương mình
Vốn chỉ là bọt nước, giữa biển mặn cuộc đời
Như mây tụ rồi lại tan giữa trời
Giữa cõi sống có sinh có diệt.
Thấy thương những ánh lửa kim tiền
Những ngõ hẹp ken đầy bao xác sống
Giữa giông tố vần xoay gẫy vụn cánh uy quyền
Cỗ xe hư danh lao vào trống rỗng…
Chuyến tàu đã đưa những người năm cũ rời ga Nhân Gian
Hành trình theo đường ray Chuyển Kiếp
Ta một mình trong vũng chiều sắp tắt
Dội buốt lòng,
Tiếng gọi thuở hồng hoang…
Đ.M